Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1270 - Chương 1270: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Và Đao 1

Chương 1270: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 1 Chương 1270: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 1

Bởi vì những gì chứng kiến đêm nay, tối đó thiếu niên mười bốn tuổi có một giấc mơ kỳ lạ, cảnh tượng trong mơ khiến người phải đỏ mặt.

Sáng hôm sau thức dậy đúng là tình huống lúng túng. Từ khía cạnh y học thì Ninh Kỵ hiểu đây là biểu hiện của thân thể khỏe mạnh, nhưng thiếu niên còn mơ hồ về chuyện này lại cảm thấy mất mặt, hắn giết vô số kẻ địch trên chiến trường vậy mà bị một cô bé rõ ràng bên phe địch dụ hoặc. Nữ nhân là họa thủy, câu này quá đúng.

May mắn hắn tạm thời ở một mình nên không bị người phát hiện chuyện lúng túng gì.

Khi Ninh Kỵ thức dậy thì trời còn chưa sáng, hắn bỏ qua buổi học sáng, vội đi đến bờ sông vắng người giặt quần, vì che giấu mắt người khác còn cầm một chậu y phục. Hắn giật rất lâu, vừa giặt vừa nghĩ võ nghệ của mình còn thấp, luyện thêm vài năm, nội công cao, luyện tinh hóa khí thì sẽ không xuất hiện tình hình lãng phí tinh huyết như vậy nữa.

Ưm, quả nhiên phải chăm chỉ tu luyện!

Trong đầu hắn nghĩ vậy, tay vò mạnh xé rách áo. Y phục này là nương may cho hắn, lát nữa trở về phải tìm người vá giúp.

Tâm trạng kích động thì không thể kiểm soát sức lực cũng là biểu hiện của võ nghệ thấp, luyện thêm mấy năm, khống chế chặt chẽ thì sẽ không như vậy nữa. Cố gắng, tu luyện . . .

Ninh Kỵ mang theo tâm tư rối ren giặt đồ xong trở về sân, tập võ, nội công, quyền pháp, đao thương như mỗi ngày vẫn làm vào buổi sáng.

Tòa thành cổ Thành Đô dần thức giấc từ trong bóng tối, sương mù mỏng manh phủ bầu trời, bình minh đến không lâu sau có người đẩy xe bánh bao đến ngoài sân rao hàng.

Ninh Kỵ bỏ dở việc tập luyện, ra ngoài kêu ông chủ bán cho hai mươi cái bánh bao chay. Hắn mua mỗi ngày, đã là khách quen, mỗi sáng sớm ông chủ sẽ ở bên ngoài chờ một lúc.

Thời này bánh bao chay được gọi là lung bính, bên trong có nhân, thật ra khá giống bánh bao của đời sau. Hai mươi chiếc bánh bao chay lấp đầy túi vải, lượng cơm ăn cỡ ba, năm người.

Ninh Kỵ mua bữa sáng xong tùy ý ăn hai chiếc mới quay về tập tiếp. Sau khi tập xong thì tia nắng ban mai đã chiếu trên bầu trời phía đông thành, Ninh Kỵ tắm sơ, thay bộ đồ mới rồi cầm túi vải, vừa ăn sáng vừa ra khỏi sân.

Thời gian còn sớm, hắn suy xét tình huống đêm qua, vừa đi hướng Nghênh Tân Lộ Ma Kha Trì vừa dự định tóm người quen trong Bộ Tình Báo, lén lút hỏi thăm tin tức Sơn Công.

Lúc này Hoa Hạ quân đã chiếm lĩnh Thành Đô, có lẽ về sau sẽ gây dựng nơi này thành trung tâm quyền lực. Bộ Tình Báo đã sớm khoanh vùng trụ sở làm việc, nhưng Ninh Kỵ không muốn qua bên kia rêu rao.

Sau địa chiến, trong Hoa Hạ quân cực kỳ thiếu người, hậu phương luôn xếp đội và rèn luyện Hán quân đầu hàng, dàn xếp tù binh Kim quân. Thành Đô đang trong trạng thái mở rộng với bên ngoài, có nhiều lực lượng trong tối hoặc ngoài sáng âm thầm thăm dò, đấu sức. Hoa Hạ quân ở trong Thành Đô thành theo dõi kẻ địch, e rằng đủ loại kẻ địch cũng giám thị trước cửa mỗi bộ môn của Hoa Hạ quân. Trước khi Hoa Hạ quân hoàn toàn tiêu hóa thành quả chiến đấu của trận đại chiến này, trong thành xuất hiện đấu trí, ma sát, thậm chí là sống mái với nhau cũng chẳng lạ lùng gì.

Đây cũng là rèn luyện cho nội bộ Hoa Hạ quân, phạm vi thế lực từ trăm vạn khuếch trương đến nghìn vạn, về chính sách phải mở rộng với bên ngoài, sau này cũng sẽ trải qua thử thách như vậy. Đương nhiên, cũng vì nguyên nhân này, mặc dù quyết định mở địa hội trong Thành Đô, Ninh gia ở trong này chỉ có phụ thân, Qua di, huynh trưởng và hắn. Hồng Đề di nương võ nghệ cao nhất còn ở Trương thôn phụ trách an ninh phòng vệ nội bộ, tránh cho tên óc bò nào nhiệt huyết dâng lên bí quá hoá liều chạy tới gây rối.

Mặt khác, Ninh Kỵ tạm thời không muốn cho Bộ Tình Báo tham dự sâu vào chuyện của hắn, dù sao là sự kiện phát triển chậm, một nữ nhân yếu đuối ôm ý xấu, vài tên cổ hủ khờ khạo, hắn có thể xuống tay với họ bất cứ lúc nào. Nếu tìm được tấm màn đen lớn nào đó thì hắn sẽ kéo huynh trưởng và Sơ Nhất tỷ xuống nước, đến lúc đó huynh đệ đồng lòng có thể chém đứt cả vàng, bảo đảm nhóm người kia không làm được gì.

Nghĩ vậy, Ninh Kỵ vừa ăn bánh bao vừa đến gần Ma Kha Trì, đứng ở đầu Nghênh Tân Lộ quan sát đoàn người ra vào. Nhân viên trong Hoa Hạ quân Bộ Tình Báo có nhiều người trẻ tuổi, Ninh Kỵ đều biết mặt, đây cũng là do năm xưa quân đội quá thiếu người, phần lớn có sức chiến đấu đều bị đưa ra chiến trường, ở hậu phương chỉ có người già, trẻ nhỏ và phụ nữ. Lúc đầu chọn thiếu niên đáng tin cậy làm người đưa tin, sau này dần thành nhân viên nội bộ thuần thục.

Giờ Thìn ba khắc, Hầu Nguyên Ngung chạy chậm ra Nghênh Tân Lộ, quan sát người đi đường xung quanh, lướt qua mấy bóng dáng đáng ngờ thì thấy thiếu niên đi lẫn trong đám đông làm động tác tay ẩn khuất. Hầu Nguyên Ngung rẽ qua đường khác, đi qua mấy con phố, chạm mặt với đối phương trong một ngõ hẻm.

Ninh Kỵ nhét bánh bao vào miệng, lại đưa một cái cho Hầu Nguyên Ngung:

- Chiếc cuối cùng.

- Ta ăn rồi.

Hầu Nguyên Ngung nhìn túi vải đã xẹp lép của hắn, cười hỏi:

- Sao Tiểu Kỵ không đi vào?

- Bên ngoài có người theo dõi, ta không có chuyện gì quá quan trọng nên không vào. Lần này ta đến là tìm Ngung ca.

- Hửm?

- Ta muốn tra một người.

- Tiểu Kỵ cứ nói.

- Một lão già tên là Sơn Công hoặc Hạo Nhiên Công, người đọc sách, mặt dài, râu dê, đại khái hơn năm mươi tuổi.

Ninh Kỵ miêu tả đặc điểm của đối phương, Hầu Nguyên Ngung vừa ghi nhớ vừa gật gù.

Chờ Ninh Kỵ nói xong, Hầu Nguyên Ngung nhíu mày hỏi:

- Tại sao điều tra người này? Có chuyện gì không? Nếu có gì đáng ngờ thì ta phải báo cáo trước.

- Hiện tại không cần, nếu như là việc lớn thì ta đã không tới đây chờ ca.

Hầu Nguyên Ngung gật đầu, nói:

- Ừm, vậy thì tốt.

Hắn biết thiếu niên này bởi vì thân phận đặc biệt nên sau khi đại chiến bị ẩn giấu, nhưng thiếu niên tùy thời có thể liên lạc với cấp trên Hoa Hạ quân. Nếu thiếu niên không theo con đường chính thức đến tìm thì chắc là suy xét về giữ bí mật. Về thông tin của vị Sơn Công kia, Hầu Nguyên Ngung nghe tả xong đã có đường nét, chẳng qua phải hỏi Ninh Kỵ rồi mới trả lời.

- Nếu là Sơn Công cộng thêm xưng hô Hạo Thiên thì chắc là Quan Sơn Hải vào thành lúc cuối tháng năm, nghe nói là Nho sinh lớn tuổi, tên chữ Hạo Nhiên, có chút sức ảnh hưởng ở ngoài Kiếm Môn Quan. Sau khi hắn ta vào thành có gửi ba bài cho báo chí, nghe nói văn phong đạo đức dõng dạc, gần đây có trong danh sách chú ý.

- Văn phong đạo đức à.

Mặt Ninh Kỵ không cảm xúc, ngón tay gãi gò má:

- Nghe đồn hắn ta là "đứng đầu chư công Thành Đô".

Hầu Nguyên Ngung bật cười:

- Hắn ta chưa đủ tư cách cầm đầu, nhưng ước chừng xếp tốp đầu. Sao vậy? Nếu có người thổi phồng hắn ta như thế thì hơn phân nửa là muốn nhờ làm việc.

- Bộ Tình Báo có theo dõi hắn ta không?

- Không, dù sao theo dõi cần cử nhiều người, trừ phi xác định hắn ta có khả năng gây rối, nếu không thì chưa tới lượt đâu. Nhưng có lập hồ sơ một số tình huống cơ bản, nếu ngươi xác định phương hướng thì ta sẽ về thăm dò nghe ngóng, đương nhiên, nếu hắn ta có vấn đề lớn, ngươi phải để ta báo cáo lên trên.

Ninh Kỵ ngẫm nghĩ nói:

- Ta muốn biết bình thường hắn ta qua lại với người nào, những người đó có thể là hỗ trợ cho hắn ta, nếu hắn ta muốn tìm hiểu tin tức sẽ tìm đến ai.

Hầu Nguyên Ngung gật đầu, nói:

- Hiểu rồi, hẹn chỗ đi, sẽ cố gắng đêm nay có tin cho ngươi.

Hai người bàn bạc, hẹn giờ và chỗ gặp mặt mới chia tay nhau.

Mặt trời buổi sáng đã chiếu khắp nơi, thoạt nhìn con phố bình yên. Ninh Kỵ ăn bánh bao xong ngồi ở ven đường ngắm nhìn một lúc. Xe ngựa chạy leng keng, mùi hôi của nước bùn ở phố phường, thư sinh nói chuyện đi qua đám đông chất phác, con nít vui vẻ nắm tay phụ mẫu, võ giả bán nghề bắt đầu thét to trên đường. Không thấy người xấu ở đâu, nhưng Ninh Kỵ biết nguyên nhân thật sự của việc mẫu thân, di nương, đệ đệ và muội muội không đến Thành Đô là gì.

Sau khi đại chiến Tây Nam chấm dứt, mẫu thân mang theo hắn đến viếng quả phụ của một số chiến hữu đã hy sinh. Hoa Hạ quân gian nan chống chọi hơn mười năm, lần đầu tiên đại thắng đã gần ngay trước mắt, những người này hy sinh trước chiến thắng, tiếng khóc của phụ mẫu, thê tử, nhi nữ khiến người rung động. Sau chuyện đó, cảm xúc của Ninh Kỵ chùng xuống, người ngoài chỉ cho rằng hắn bị buổi viếng thăm ảnh hưởng.

Nhưng sự thực không chỉ có bấy nhiêu. Đối với thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi thì chém giết với kẻ địch trên chiến trường, bị thương thậm chí bỏ mình đều toát lên vẻ khảng khái. Nhưng các anh hùng đứng lên đấu tranh đều chết, người nhà của họ sẽ cảm thấy đau lòng thậm chí vu tuyệt vọng, cảm xúc đó tuy làm lay động hắn, nhưng xem họ như người nhà của mình thì vẫn có cách báo đáp lại họ.

Nhưng sau đó họ nói đến việc đi Thành Đô.

Ninh Kỵ vốn cho rằng đánh bại người Nữ Chân rồi, sắp tới là bầu trời trong xanh, nhưng sự thực lại khác. Hồng Đề di nương võ nghệ cao cường nhất phải ở Trương thôn bảo hộ người nhà, mẫu thân và mấy di nương khác khuyên Ninh Kỵ tạm thời đừng đi Thành Đô, thậm chí huynh trưởng cũng khuyên bảo y như thế. Khi hỏi tại sao thì được bảo rằng sắp tới trong Thành Đô sẽ xuất hiện tranh đấu càng phức tạp.

Các tộc lớn trong thiên hạ lúc trước bỏ qua thế lực Hoa Hạ quân đều sẽ đến thăm dò thực lực, Nho môn đại gai này nọ sẽ đến, mấy người phản đối Hoa Hạ quân như nhóm Đới Mộng Vi nổi lên. Những kẻ bất lực trước mặt người Nữ Chân hung tàn sẽ thăm dò, muốn tống tiền Hoa Hạ quân, thậm chí muốn kéo một miếng thịt xuống, điểm khác nhau chỉ vì người Nữ Chân sẽ đuổi tận giết tuyệt bọn họ, nhưng Hoa Hạ quân cùng là người Hán với họ.

Vô số bình dân sẽ lựa chọn đứng nhìn, chờ bị lôi kéo.

Đây là điều khiến Ninh Kỵ cảm thấy rối bời và giận dữ.

Tại sao chứ?

Bọn họ bị người Nữ Chân đánh bầm nhập như heo chó, Trung Nguyên bị chiếm đóng, giang sơn bị cướp, dân chúng bị đồ sát, chẳng lẽ những điều này không phải do sự yếu đuối và bất lực của họ sao?

Là Hoa Hạ quân đánh bại người Nữ Chân cho họ, tại sao họ mặt dày chống đối Hoa Hạ quân?

Sự thất bại của họ rõ rành rành, thắng lợi của Hoa Hạ quân cũng rõ ràng, tại sao kẻ thất bại dám nói dối trắng trợn?

Đúng và sai đã quá rõ rồi mà?

Vì sao những người được gọi là tiên sinh đọc đủ thi thư, những người đọc sách được người xưng là "đại nho" không phân biệt được điều đúng sai rõ rành rành?

Bọn họ cố ý chăng? Nhưng Ninh Kỵ mới mười bốn tuổi còn tưởng tượng được nếu mình cãi chày cãi cối với người ta thì cũng tự biết xấu hổ đỏ mặt. Hắn cũng đọc sách, ngay từ đầu các lão sư đã dạy những điều này, tại sao mọi người đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, sáu mươi tuổi trái lại biến thành bộ dạng đó?

- Hoa Hạ quân đánh thắng, nhưng năm mươi năm sau sẽ thất bại.

Kẻ không đánh thắng một trận nào nói ra lời như vậy, họ có tư cách gì? Họ dựa vào cái gì?

Tư duy đó khiến Ninh Kỵ giận dữ.

Bình Luận (0)
Comment