Cũng nhờ những chuyện này khiến Ninh Kỵ hiểu được rằng các anh hùng ngã xuống trong đại chiến chỉ là người được trong Hoa Hạ quân tôn làm anh hùng, thiên hạ này còn có tỷ người khác không rõ, không hiểu, không thừa nhận sự hy sinh và giá trị của họ, thậm chí sắp tới đây sẽ chống đối phe mình.
Hiện giờ Hoa Hạ quân mới có trăm vạn người, lại phải chống lại nghìn vạn người, thậm chí là vạn vạn người, theo cách nói của huynh trưởng và người khác là cần chậm rãi thay đổi bọn họ, cần "cầu" bọn họ hiểu ý tưởng của bên mình. Sau này tiếp tục đánh với người Nữ Chân, mọi người đã thức tỉnh sẽ xông lên trước, sẽ chết đầu tiên, còn những kẻ chưa thức tỉnh thì vừa thất bại vừa oán trách, chờ đợi người khác đỡ mình dậy.
Thế giới như vậy là không đúng, chẳng khác nào người chính nghĩa phải trả giá nhiều, còn kẻ yếu đuối bất lực thì không có trách nhiệm gì? Hoa Hạ quân trả giá vô số nỗ lực và hy sinh để đánh bại người Nữ Chân, kết quả là Hoa Hạ quân phải vận động thay đổi, cứu vớt bọn họ. Hoa Hạ quân phải "cầu" bọn họ "thấu hiểu", cuối cùng có lẽ sẽ được một kết quả tốt, nhưng như vậy thì người tới sau chẳng cần trả giá cái gì, mọi người đều đặt lên vai người trả giá trước ư?
Người thức tỉnh được kết quả tốt, kẻ yếu đuối xấu xa phải chết, thế giới công bằng vốn nên như vậy mới đúng. Những người này đọc sách chỉ biết vặn vẹo lòng mình, làm quan vì ích kỷ và ích lợi, đối mặt kẻ địch thì yếu đuối không chịu nổi, sau khi bị đồ sát không biết vực dậy, khi người ta đánh bại kẻ địch mạnh thì bọn họ lén lút giở trò khôn lõi. Những người này đều đáng chết! Có lẽ nhiều người sẽ vẫn sống như thế, không biết hối cải, nhưng ít nhất chết rồi không ai tiếc thương.
Đối với thiếu niên mười bốn tuổi thì tâm trạng "chết chưa hết tội" này tuy có một phần khiến hắn không hiểu, cũng không thể thay đổi, đó là tư duy "tức giận trong bất lực" của đối phương, nhưng nó cũng thành tư duy chính của hắn trong khoảng thời gian này. Hắn từ bỏ lộ mặt ra ngoài, ở trong góc nhìn đám người ngoài đến như đang xem tên hề.
Những người này tư duy vặn vẹo, tâm lý dơ bẩn, sinh mệnh vô nghĩa, hắn không để ý bọn họ, chỉ là vi cái nhìn của phụ huynh và người nhà nên không giết chóc lung tung đám người đó. Mỗi đêm hắn đến sân nhỏ kia giám thị Văn Thọ Tân, Khúc Long Quân cũng là vì tâm lý như vậy.
Nếu không bị phát hiện, hắn vui vẻ nhìn bọn họ diễn vở hài kịch vặn vẹo cỡ nào. Nếu bị phát hiện ra, hoặc vở hài kịch này dần mất kiểm soát thì sẽ giết hết, dù sao bọn chúng đều đáng chết. Hắn rất vui làm đồ tể.
Ninh Kỵ ngồi quan sát ngoài đường một lúc mới đứng lên đi hướng đại hội tỷ võ, bắt đầu làm việc.
Cùng lúc đó, Nghiêm Đạo Luân dẫn Vu Hòa Trung đến Quần Anh Hội Quán ở phía nam Nghênh Tân Lộ, gửi bái thiếp. Đây là nơi Hoa Hạ quân dùng để thu xếp khách từ ngoài đến, hiện giờ đã có nhiều người vào ở, đoàn đặc phái viên được Lưu Quang Thế cử đi làm ngụy trang cũng ở đây.
"Văn soái" Lưu Quang Thế suy nghĩ sâu xa, cử đoàn đi cũng là một ngoài sáng, một trong tối. Mặt ngoài, hắn là thế lực đầu tiên trong các phe phái Vũ triều cũ làm ra chuyển đổi, nếu Hoa Hạ quân muốn biểu hiện thành ý thiên kim thị cốt* thì tất nhiên phải cho hắn ưu đãi nào đó. Nhưng suy xét đến lúc trước để lại ấn tượng không tốt, Lưu Quang Thế còn lựa chọn các đường ngầm khác, lực lượng trong tối này do Nghiêm Đạo Luân cầm đầu.
(*) Dùng nghìn vàng mua xương ngựa, ý chỉ sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để thu mua người tài về (mấy chương trước có giải thích kỹ điển cố rồi, nay nhắc sơ nếu lỡ bạn đọc quên)
Mấy ngày trước Vu Hòa Trung đưa Nghiêm Đạo Luân đến bái phỏng Lý Sư Sư, Nghiêm Đạo Luân biết giữ chừng mực, sau khi đánh tiếng chào hỏi liền rời đi, nhưng sau đó một mình tới cửa gửi bái thiếp. Sau khi bị từ chối bái thiếp, Nghiêm Đạo Luân lại tìm Vu Hòa Trung, mang theo hắn gia nhập đoàn đội đi sứ ngoài sáng.
- Quần hùng đang hội tụ Tây Nam, các nhân mã đến đợt đầu tiên đều được xếp ở chỗ này.
Quần Anh Hội Quán này chiếm diện tích khá lớn, có đường rộng rãi nối thẳng vào trong, cây cối um tùm, phong cảnh tốt hơn phía Bắc vài phần. Có thể thấy mấy nhóm người trang phục khác nhau tụ tập trong vườn rừng hoa cỏ, bọn họ hoặc là tùy ý nói chuyện, hoặc là quan sát lẫn nhau, mặt mày lộ ra thăm dò và cẩn thận.
Nghiêm Đạo Luân vừa dẫn Vu Hòa Trung đi vào vừa giới thiệu với hắn:
- Bị xếp ở phương Bắc chiếm vị trí chính là đội ngũ từ đất Tấn, thuộc hạ của nữ tướng Lâu Thư Uyển và loạn sư Vương Cự Vân. Bọn họ từ lâu đã qua lại với nhau, người dẫn đội tên là An Tích Phúc, khuôn mặt nghiêm nghị không dễ chọc. Lần này bọn họ sẽ chiếm phần lớn.
- Ở phía Đông là người Tả gia, phụ tá đắc lực của Tả Công Tả Tu Quyền, Tả Kế Quân, cũng xem như đại quản gia của Tả gia. Bọn họ dựa vào ơn đức của Tả Đoan Hữu luôn làm người hòa giải giữa Hoa Hạ quân và Vũ triều. Việc giết vua khiến họ không thể theo Hoa Hạ quân, họ biết nhưng giả ngu vì muốn lấy chút chỗ tốt từ Phúc Châu, không đáng lo lắm. Trừ hai nhà từ lâu đã có quen biết với Hoa Hạ quân ra, tiếp theo là chúng ta.
- Trong Thành Đô thành hiện nay mặt ngoài chỉ có ba thế lực. Hoa Hạ quân là địa chủ, chiếm một phương. Những người ở đây có thể lôi kéo quan hệ với Hoa Hạ quân kiếm chút chỗ tốt là phe thứ hai. Hoa Hạ quân nói sẽ mở rộng cửa, nói trắng ra là muốn lôi kéo chúng ta, cho nên bên nào đứng ra trước nhất thì sẽ chiếm chút lợi trong cuộc thương nghị sắp tới, nhưng cụ thể được lợi gì thì còn tùy vào việc bàn bạc. Mời Vu huynh ra tay cũng vì chuyện này.
Vu Hòa Trung thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy.
Hắn yên lòng, hỏi dò:
- Không biết Hoa Hạ quân đưa ích lợi sẽ có những gì?
Nghiêm Đạo Luân thấp giọng nói:
- Là kỹ thuật. Hoa Hạ quân triệu tập các phương tiến đến, họ từng lén lộ ra một chút manh mối. Đại hội Thành Đô lần này, Ninh tiên sinh chẳng những bán đồ, còn bám kỹ thuật chế tạo một số thứ, nên biết rằng đây mới là gà mái đẻ trứng.
Vu Hòa Trung nhíu mày nói:
- Đây là dương mưu rồi, vậy thì các phương bên ngoài không đồng lòng, Hoa Hạ quân có thể được như ý.
Nghiêm Đạo Luân chắp tay cười nói:
- Vu huynh thông thấu, đã nhìn ra rồi. Việc lớn trên đời đều như thế, Hoa Hạ quân chiếm ưu thế, hắn đồng ý lấy ra ích lợi, vậy mọi người sẽ làm theo điều mình cho là đúng, theo như nhu cầu. Như Đới Mộng Vi, Vương Cự Vân trước kia chống đối Hoa Hạ quân, mặc dù cử người đến muốn phá hoại đại hội này, nhưng ai biết trong âm thầm bọn họ có phái ai vào thành giả làm mua bán người chiếm lợi hay không? Vừa hay có phe thứ ba kiên quyết chống đối Hoa Hạ quân như bọn họ, Lưu tướng quân càng có thể lấy được chỗ tốt từ Hoa Hạ quân.
Nghiêm Đạo Luân tạm dừng rồi cười nói tiếp:
- Nhìn khắp lịch sử xưa nay, chiến tranh tam quốc là thú vị nhất, người mạnh có khi yếu, kẻ yếu có khi lại mạnh. Cũng vì thế cục hỗn loạn mới cho nam nhi như chúng ta kiến công lập nghiệp, cướp huân công. Đây là lời tâm huýet của Nghiêm mỗ, vì hợp ý với Vu huynh nên bây giờ mới nói ra, vô luận là có lý hay vô lý cũng xin Vu huynh đừng nói ra ngoài.
Vu Hòa Trung trịnh trọng gật đầu, đối phương nói mấy lời đó quá trúng ý hắn. Nếu không phải có thời cuộc như vậy, nếu không phải hắn và Sư Sư trùng hợp kết duyên, liệu hắn có thể sản sinh bao nhiêu liên hệ với thiên hạ này? Hiện giờ Hoa Hạ quân muốn lôi kéo người ngoài, Lưu Quang Thế muốn đứng ra trước tiên để lấy chỗ tốt, hắn đứng giữa giật giây giúp cả hai bên, một mặt là kiếm lợi cho mình, mặt khác hắn làm vậy được tiếng vì nước vì dân, vẹn cả ba đường.
Vu Hòa Trung đang nghĩ như thế, người dẫn đầu của đoàn sứ giả đã đi ra hội quán nghênh đón, đây là trọng thần dưới trướng Lưu Quang Thế. Sau đó đoàn người đi vào, lại giới thiệu nhiều danh sĩ dưới trướng Lưu Quang Thế cho Vu Hòa Trung biết. Những đại nhân vật ngày xưa đều cung duy Vu Hòa Trung, sau đó mọi người tính toán, nói ra mong đợi cho lần đi sứ này của đoàn người: Kỹ thuật thơng pháo, kỹ thuật rèn sắt, kỹ thuật thuốc nổ . . . Nếu tình huống lý tưởng, đương nhiên là hốt hết, dù tệ hơn nữa cũng hy vọng mua đủ mấy món kỹ thuật quan trọng.
Vu Hòa Trung đang bị tâng bốc lên mây thoáng chốc rơi xuống, thầm nghĩ mấy người tính hù chết ta à? Hy vọng ta thông qua quan hệ với Sư Sư lấy được nhiều thứ như vậy? Các ngươi điên hay là Ninh Nghị mất trí?
Trong đầu Vu Hòa Trung nghĩ vậy, càng nghe mọi người nghị luận hắn càng thấp thỏm, hắn biết sau khi nói chuyện xong tại đây sẽ phải dẫn theo mấy nhân vật quan trọng đi viếng thăm Sư Sư. Nếu nàng biết những chuyện này rồi sập cửa vào mặt, e rằng hắn về nhà muốn làm người bình thường cũng khó khăn.
- Thật ra . . . tiểu đệ và Sư Sư cô nương chỉ có chút tình cảm lúc nhỏ, có thể nói chuyện vài câu. Về những chuyện này, tiểu đệ có thể cả gan nhờ Sư Sư cô nương truyền lời, nghĩ cách giúp, nhưng . . . dù sao đây là việc lớn quốc gia, Sư Sư cô nương hiện giờ không biết có địa vị cao như thế trong Hoa Hạ quân không. Cho nên tiểu đệ chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần . . . gắng hết sức . . .
Mọi người thương nghị một lúc thì Vu Hòa Trung không kiềm được mở miệng nói mấy lời này.
Đám đại nhân vật trong này mỉm cười nhìn nhau, ánh mắt nhìn Vu Hòa Trung tràn đầy hiền hòa thân thiết.
- Đó là tự nhiên.
- Nỗ lực hết sức là được.
- Vu huynh vất vả.
- Đừng có gánh nặng, bất luận có làm được hay không . . .
Đám người đều nói rất nhiều lời trượng nghĩa, sau đó chọn ra hai đại biểu đi theo Vu Hòa Trung đến viếng thăm Sư Sư cô nương.
Gửi bái thiếp xong, trong thời gian chờ đợi, nguyên chiếc áo lót của Vu Hòa Trung ướt sũng.