Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1272 - Chương 1272: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Và Đao 3

Chương 1272: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 3 Chương 1272: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 3

Sau khi danh thiếp được đưa vào, trước khi Sư Sư ra đón, thật ra trong lòng Vu Hòa Trung rất thấp thỏm.

Dưới bối cảnh Hoa Hạ quân đánh gục Nữ Chân Tây Lộ đại quân, giành lấy đại thắng khiến toàn thiên hạ phải liếc nhìn, hắn làm người trung gian chạy tới hiệp thương với Hoa Hạ quân một cuộc mua bán kỹ thuật mà nhìn từ góc độ nào cũng là lòng tham không đáy, đây là một trong những sự kiện lớn nhất mà Vu Hòa Trung từng tham gia trong đời.

Không phải Vu Hòa Trung sợ hãi tham dự sự kiện lớn, hắn chỉ lo bị sập cửa vào mặt, làm hỏng việc thì sau này biết làm thế nào đây?

Việc lớn như vậy nhưng không cho hắn nhiều thời gian chuẩn bị trước, kéo hắn đi nói chuyện một buổi rồi thẳng tới chỗ Sư Sư để chắp nối, tình cảm giữa hắn và nàng có ấm lại tới mức này không? Hắn có thể kiểm soát được không? Nếu cho thêm chút thời gian phát triển thì chẳng phải là sẽ có nắm chắc lớn hơn à?

Vu Hòa Trung không có cơ hội nói ra ý tưởng đó, đám người Nghiêm Đạo Luân đẩy hắn lên đài, đối mặt thế cục là ván bài cuối cùng sắp bắt đầu. Hắn làm trong công môn nhiều năm, việc thành công thì được thưởng được tung hô, còn hỏng việc thì khỏi hỏi cũng biết ai bị đẩy ra gánh tội thay.

Ngoài ra, tuy có tình bạn nhiều năm với Sư Sư, nhưng Vu Hòa Trung có ý tưởng muốn mượn sức mạnh của nàng để liều mạng phen, có điều hắn cũng không ngây thơ.

Năm xưa Sư Sư ở Phàn Lâu giao tiếp khéo léo, liếc sơ đã nhìn thấu tâm tư của nhiều người, nàng lại hoạt động trong Hoa Hạ quân bao nhiêu năm, khi thật sự có chuyện, nàng sẽ không để tình cảm riêng ảnh hưởng quyết định. Lần trước Nghiêm Đạo Luân chỉ chào hỏi rồi rời đi nên không sao, lần này là hai vị dẫn đầu trong sứ đoàn đi theo, nàng mà gặp họ sẽ biết ngay có ý đồ gì. Nàng chỉ cần đáp lại một câu "không rảnh" thì mọi khả năng bên phe hắn đều tan nát hết.

Lúc nãy nên nói rõ xin thêm thời gian thì tốt rồi.

Đây là khoảnh khắc quyết định số phận nửa đời sau của Vu Hòa Trung, trong lòng hắn lo sợ bất an, trên mặt chỉ có thể cố gắng bình tĩnh. May mắn một lúc sau Sư Sư mặc y phục đơn giản màu xanh nhạt ra đón, hai bên chào hỏi rồi vào trong.

Mây trắng bay trên trời, vẫn là bàn gỗ nhỏ đặt cạnh Ma Kha Trì. Bởi vì hai người đi theo Vu Hòa Trung đến có thân phận đặc biệt nên vẻ mặt của Sư Sư cũng nghiêm túc hơn, khi đối mặt với Vu Hòa Trung mới nhoẻn miệng cười. Vu Hòa Trung ôm ý tưởng đường nào cũng chết, nói thẳng ý đồ đến với Sư Sư, hy vọng móc nối quan hệ, tìm hiểu tình hình bên trong của đại hội Thành Đô lần này trước khi chính thức đàm phán hiệp thương.

Sư Sư nghe xong lời của Vu Hòa Trung, nàng ngồi trên ghế đăm chiêu một lúc lâu. Nàng nhìn hai người dẫn đầu sứ đoàn, nhưng ánh mắt thì luôn dừng lại trên người Vu Hòa Trung, ánh nhìn rất trịnh trọng.

- Về đại hội Thành Đô lần này đã có nhiều người lén móc nối quan hệ, không muốn bị động nhiều, ta hiểu điều đó. Nhưng mà, Vu huynh tham dự vào thì có suy nghĩ rõ ràng trong này sẽ có bao nhiêu nguy hiểm không?

Vu Hòa Trung hơi cau mày trả lời:

- Chuyện này . . . có phát hiện một chút, nhưng nếu tốt cho cả hai bên thì ta không ngại nỗ lực.

Sư Sư chuyển sang nhìn hai người khác, ánh mắt nghiêm túc qua một lúc thì dịu xuống:

- Tạ huynh, Thạch huynh, nghe tên hai vị đã lâu. Sư Sư chỉ là phận nữ nhi, phụ trách công việc giải trí trong Hoa Hạ quân, vốn không nên tham dự những chuyện này. Nhưng một là vì tình huống lần này đặc biệt, hai là các người cũng chịu khó tìm huynh trưởng của ta ra mặt. Ta có thể truyền vài câu cho hai vị, có thể được hay không thì chưa biết, nhưng ta có một yêu cầu.

Lần trước nàng gặp Vu Hòa Trung chỉ lộ ra mặt dịu dàng của muội muội, còn ở trước mặt hai người Tạ, Thạch thì bộc lộ mặt nói nhanh nhẹn, nụ cười sắc bén.

Khuôn mặt hai người Tạ, Thạch nghiêm túc đáp:

- Tùy Sư Sư cô nương sai khiến.

- Vô luận xảy ra chuyện gì, thỉnh hai vị cần phải bảo vệ an toàn cho vị huynh trưởng này của ta.

Sư Sư thốt ra lời này khiến Vu Hòa Trung yên bụng, biết mình đã có vị trí vững chắc trong thế lực Lưu Quang Thế. Đồng thời hắn cũng thấp thỏm, theo như lời nàng nói giống như tham gia chuyện này sẽ gặp tai họa chết chóc, lẽ nào nguy hiểm đến thế sao?

Hai người Tạ, Thạch nhìn nhau rồi nói:

- Đây là tất nhiên, Vu huynh rất được trọng dụng bên ta, sao chúng ta có thể để huynh ấy ở cảnh nguy hiểm.

Đây là lời hứa.

Sư Sư gật đầu, mỉm cười nói:

- Ta sẽ giúp truyền lời, tìm một nhân vật trong khâu làm việc cho các ngươi trò chuyện trước. Nhưng chắc hai vị tiên sinh cũng hiểu được thế cục ngày nay, Hoa Hạ quân ta bày cục ra là muốn cuộc mua bán này thành công, vào cục rồi muốn giành đi trước, tuy Hoa Hạ quân ta cũng thích thấy loại tình huống này, cho nên Sư Sư mới có thể giúp đỡ chút việc nhỏ này, không e ngại chạm vào kiêng kỵ. Nhưng những người còn ở ngoài cục đều đỏ mắt, không muốn mua bán thành công.

Nàng tạm dừng rồi nói tiếp:

- Nếu đã là do huynh trưởng này của ta dẫn các ngươi đến đây thì ta phải nói rõ ràng trước. Khi đã vào cục, ngươi và ta hai bên cùng thắng, tin tức sẽ ngập lan truyền, cùng lúc đó Lưu gia đã chuẩn bị tâm lý lên đầu sóng ngọn gió chưa? Thứ lổi cho tiểu muội nói thẳng, nếu không có tâm lý sẵn sàng thì dù ta truyền lời cũng uổng công thôi, chẳng bằng làm theo quy cũ, còn hơn sau lưng khắc khẩu làm tổn thương hòa khí.

Sư Sư nói mấy câu, phe Vu Hòa Trung đã hiểu hết. Ninh Nghị ném mồi câu to như kỹ thuật truy nguyên hấp dẫn các phương kéo đến, tự nhiên là hy vọng nhìn thấy các phe giành giật nhau biểu lộ ý đồ. Lưu Quang Thế muốn vào cục, giành tiên cơ, thậm chí muốn lấy sẵn một suất, Ninh Nghị thích thú điều đó, tất nhiên sẽ ngầm thả tin ra ngoài đẩy không khí nóng lên. Tuy hắn sẽ để lại chút ích lợi cho bên Lưu tướng quân, nhưng phe bọn họ cũng thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đến lúc đó không biết đám người không được vào cục như Đới Mộng Vi, Vương Cự Vân sẽ dùng ngòi bút tấn công phe Lưu Quang Thế như thế nào, thậm chí một số "người nhiệt huyết" làm ra chuyện gì cũng khó đoán trước.

Bởi vậy ngay từ buổi đầu nói chuyện Sư Sư đã yêu cầu phải bảo vệ an toàn cho huynh trưởng của nàng thật tốt.

Nàng rất quan tâm mình - Vu Hòa Trung nghĩ vậy, trong lòng rạo rực.

Hai người Tạ, Thạch giao lưu bằng mắt, trầm mặc giây lát:

- Chúng ta tất nhiên hiểu rõ việc này, nhưng tình huống cụ thể thì khó nói. Và chắc Sư Sư cô nương cũng hiểu, ở trường hợp công khai chúng ta sẽ không thừa nhận bất cứ chuyện gì, còn âm thầm thì . . . có thể bàn bạc.

Chuyện đàm phán không thể quá thẳng thắn, không thể tùy tiện hứa hẹn, hai người ngoài mặt khó xử, nói năng thận trọng.

Sư Sư vỗ tay cười nói:

- Nếu đã có chuẩn bị thì bàn bạc như thế nào không liên quan đến tiểu muội. Tiểu Linh!

Sư Sư lên tiếng kêu nữ binh ở trong sân:

- Hãy đi Bộ Tham Mưu tìm Lâm Khâu Lâm tham mưu, nói hắn nếu rảnh thì mau lại đây, có việc.

Nghe tên này, hai người Tạ, Thạch liếc nhau, cảm giác có cơ hội lớn. Quan quân trẻ tên Lâm Khâu này giữ chức không cao trong Hoa Hạ quân, nhưng là một trong những tham mưu trung tâm phụ trách công tác thiết thực. Sứ đoàn đến đây mấy ngày thường được quan lớn tiếp đãi, nhưng với công việc cụ thể thì đều đánh trống lảng, từ chối khéo. Còn những quan viên ở chức vị trung tâm phụ trách công việc cụ thể như Bộ Tham Mưu, ban bí thư thì ít khi qua lại với bên ngoài, sứ đoàn ngẫu nhiên nghe ngóng được một người, ngặt nỗi không thể tiếp xúc.

Nữ binh tên là Tiểu Linh đi rồi quay về, một lúc sau, có quan quân trẻ mặc quân phục màu đen chạy chậm hướng bên này, chắc đó là Lâm Khâu. Sư Sư nói câu xin lổi rồi bước qua đó, quan quân kia đứng dưới mái hiên vái chào. Sư Sư nói chuyện vài câu với hắn, ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía bờ hồ. Lâm Khâu cau mày, ban đầu có chút khó xử, nhưng giây lát sau, dường như bị bị nàng thuyết phục, cười gật đầu.

Sư Sư ngoắt hướng bên hồ:

- Hòa Trung, huynh lại đây chút.

Vu Hòa Trung đi tới, Sư Sư giới thiệu hắn cho Lâm Khâu, sau đó giới thiệu ngược lại, nàng dùng giọng điệu và hình dung mang cảm xúc cá nhân:

- Đây là huynh trưởng thuở nhỏ của ta, nhiều năm không gặp, lần này làm người trung gian . . .

Lâm Khâu lập tức gọi một tiếng ca, hình như là xưng hô theo phía Sư Sư. Vu Hòa Trung bối rối vinh hạnh không dám nhận.

Chào Vu Hòa Trung xong, Lâm Khâu đi hướng bên hồ. Vu Hòa Trung và Sư Sư ở lại dưới mái hiên, trong lòng hắn suy nghĩ phức tạp, ấm áp, khó nói thành lời. Có chuyện này, đường làm quan của hắn bên Lưu Quang Thế không còn chướng ngại, có một khoảnh khắc hắn thật sự muốn thử đầu vào Hoa Hạ quân, từ nay cùng Sư Sư chăm sóc lẫn nhau. Nhưng lý trí kịp chặn lại ý nghĩ đó, muôn vàn lời muốn nói nghẹn trong lồng ngực hắn không thốt thành lời. Vu Hòa Trung thấy nàng cười với mình, hắn thậm chí xúc động muốn vươn tay ra nắm chặt bàn tay mềm mại kia.

Nhưng Sư Sư toát ra khí chất khó tả khiến Vu Hòa Trung không dám hành động.

Bình Luận (0)
Comment