Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1273 - Chương 1273: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Và Đao 4

Chương 1273: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 4 Chương 1273: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 4Chương 1273: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 4

Sư Sư nhìn bên bờ hồ, mỉm cười nói:

- Ta đã dẫn tiến rồi, không thích hợp tiếp tục tham dự vào. Nhưng Hòa Trung, huynh nên cố gắng tới đó, huynh cần trấn giữ, dự thính, không cần nói chuyện, Lâm Khâu được dặn dò của ta sẽ xem huynh thành người mình, chỉ cần huynh ở đó thì bọn họ tự nhiên sẽ lấy huynh dẫn đầu.

Vu Hòa Trung nhìn nàng:

-Ta...

Sư Sư cười nói:

- Đi đi, việc chính quan trọng hơn, lời khác có thể chờ sau này nói. Mà lần này huynh có thể góp mặt vào, nhưng mặt ngoài không thể đứng ở đằng trước nhất, cục diện trong thành phức tạp, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Bọn họ được ta dặn sẽ không hại huynh, nhưng nếu có manh mối thì nhớ chú ý cẩn thận. Có việc gì có thể đến tìm ta. -Ừm!

Vu Hòa Trung trịnh trọng gật đầu, hơi ôm quyền rồi xoay người đi hướng bàn gõ cạnh bờ hồ.

Sư Sư đứng ở dưới mái hiên nhìn một lúc, lại dặn Tiểu Linh chuẩn bị cơm trưa cho bốn người và một phòng riêng để tiện nói chuyện, sau đó vì bận việc nên xin phép rời đi.

Vu Hòa Trung biết nàng không muốn liên lụy vào việc này, hôm nay đành tiếc nuối chia tay. Hắn dù sao là nam nhi thân, mặc dù động lòng chuyện tình cảm nhưng sự nghiệp huân công được đặt lên hàng đầu. Lâm Khâu được Sư Sư giật dây, đầu tiên là tùy ý nói chuyện với hai người Tạ, Thạch, tìm hiểu lẫn nhau, vào phòng rồi hắn mới thận trọng lấy một xấp giấy ra. Đây là mục lục kỹ thuật mà Hoa Hạ quân định sẽ thả ra cho các phương đấu giá.

Trừ những kỹ thuật thương nghiệp như pha lê, nước hoa, tạo giấy, dệt, những trung tâm kỹ thuật quân sự khiến nhiều đỏ mắt như rèn sắt, hỏa pháo, thuốc nổ cũng có trong danh sách, còn đánh dấu số liệu cụ thể của những kỹ thuật này, đa số vượt trội hơn kỹ thuật bên ngoài một, hai bậc, khiến người cảm thấy Ninh Nghị phải chăng điên rồi. Sức nặng của những kỹ thuật này khó mà dùng tiền để đong đếm, tất nhiên cách mua cũng đủ loại, giao hàng không dễ dàng, khi bắt đầu sẽ phải chuẩn bị đàm phán rất lâu, đây cũng là lý do phe Lưu Quang Thế muốn giành chiếm tiên cơ. Hơn nữa bọn họ sẵn lòng đứng ra hưởng ứng kêu gọi của Hoa Hạ quân đầu tiên, xem như giúp bên Hoa Hạ quân một đợt, trong tình huống đưa ra điều kiện không quá mức, họ có khả năng cao đặt trước một, hai mục kỹ thuật.

Vu Hòa Trung hiểu ý nghĩa của đợt giao dịch này, lòng rạo rực, sau đó tập trung tinh thần lo việc này.

Cùng lúc đó, Sư Sư đi vào một sân khác bên hồ, cùng Ninh Nghị ăn bữa cơm trưa đơn giản trong chòi ven sông. - Lưu gia vào cuộc.

Sư Sư đi vào nói câu đầu tiên là này, sau đó kể lại tỉ mỉ quá trình gặp mặt với Ninh Nghị, chỉ có lúc ngẫu nhiên nhắc đến Vu Hòa Trung là lộ ra chút tiếc nuối. Làm bằng hữu, thật ra nàng không muốn kéo Vu Hòa Trung vào vòng xoáy này, mặc dù trông đối phương rất vui vẻ hưng phấn, nhưng với thế cục trước mắt, sơ sẩy một cái là người thường khó mà an toàn rút lui.

- Hắn có phải là nhi tử của nàng đâu mà lo.

Ninh Nghị thốt ra câu đó liền bị nàng giơ tay đánh yêu.

Hắn cười lắc đầu, nói:

- Nam nhân bốn mươi tuổi phải có sự nghiệp, rủi ro càng lớn nhận lại lợi ích càng to là chuyện rất bình thường. Dù nàng phân tích tất cả những gì sắp xảy ra cho hắn nghe thì e rằng hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Cho nên, nàng không cần lo nghĩ nhiều, lần này Vu Hòa Trung vào cục đã là nhặt được của hời to nhất, đúng là kẻ khờ có phúc. - Ngay từ đầu chàng đã muốn cho người Lưu gia vào cục đúng không?

Ninh Nghị cười khẽ:

- Lưu gia là thích hợp nhất, nàng không thấy vậy à? Trong các thế lực lớn nhỏ đến đây lần này, đất Tấn ngay từ đầu đã có quan hệ với chúng ta. Tả gia xoay vần giữa hai bên, nhưng đứng sau lưng hắn là Phúc Châu triều đình, tất nhiên sẽ không làm người đứng ra đầu tiên ở ngoài sáng. Một số thế lực khác thì quá nhỏ, cho bọn họ chỗ tốt, bọn họ chưa chắc có thể nuốt trọn. Chỉ có Lưu Quang Thế là bạch tuộc tám vòi, qua lại với nhiều người, chỉ có hắn đi đầu làm cái đích cho mọi người chỉ trích mới mang lại hiệu quả tốt nhất.

Hắn nói đến đây tạm dừng một chút, rồi lại cười mỉa mai:

- Nói đến đi ra xung phong, hai vị Tạ, Thạch ngoài mặt khó xử nhưng trong bụng chắc đã cười tét rốn. Đại hội buôn bán lần này, người không thể tham dự lấy Đới Mộng Vi, Vương Cự Vân dẫn đầu, ai trước tiên giao dịch với chúng ta đều sẽ bị họ đứng ra trách cứ. Nhưng Lưu Quang Thế, Đới Mộng Vi đã ngầm có hiệp nghị, một người đóng vai chính diện, một người vai phản diện, Lưu gia có được chỗ tốt gì cũng sẽ không thiếu phần Đới Mộng Vi. Bởi vậy, Lưu tướng quân căn bản không sợ bị trách cứ, chắc chắn họ còn thầm cho rằng mình chiếm lợi lớn.

Sư Sư liếc nàng:

- Tất nhiên là được lợi lớn rồi. Chàng thật sự lấy kỹ thuật vũ khí ra bán, thật ra trong quân hơi sợ hãi, sợ dạy đồ đệ giỏi sẽ đi đánh sư phụ.

Ninh Nghị dùng đũa gõ nhẹ đầu nàng:

- Bán kỹ thuật vốn là một quá trình xâm nhập. Mấy năm trước ta đã nói rồi, mảnh đất Hoa Hạ này của chúng ta có mô thức tư duy cơ bản là tư duy huyền học, tình tự suy nghĩ là đầu tiên suy xét tổng thể, dùng tổng thể để chỉ đạo chỉ tiết. Còn cơ sở của truy nguyên học là từ nhận thức một phần dần khuếch trương đến tổng thể, phải một là một, hai là hai, không thể dựa vào tưởng tượng. Kỹ thuật là thứ yếu, phương thức tư duy mới là chủ thể, không có tư duy phương thức này thì học được kỹ thuật cũng sẽ vĩnh viễn lạc hậu. Đương nhiên, chúng ta hiện tại không hạ bọn họ được, tiêu hóa không nổi, vậy hãy để bọn họ giúp chúng ta làm công tác giai đoạn đầu, như vậy càng tiện cho việc cải tạo tư duy sau này.

- Lập Hằng thật sự gai mắt tư duy huyền học đến thế sao?

- Không phải gai mắt gì, mỗi thứ có đặc điểm khác nhau thôi. Tư duy huyền học là bắt đầu từ tổng thể, nên ngay từ đầu lão tổ tông chỉ thảo luận đất trời, nhưng đất trời là như thế nào? Lúc đầu sao mình xem hiểu được, cũng chỉ dựa vào đoán. Có lúc đoán đúng, đôi khi đoán sai, đa số thời gian phải thử lổi nhiều lần. Tư duy huyền học suy đoán về tổng thể áp dụng vào triết học sẽ có ích lợi và tính sáng kiến, nhưng nó rất tệ cho nhiều thí dụ cụ thể. Ninh Nghị vung đũa nói thỏa thích trước mặt người nhà: - Ví dụ tư duy huyền học dễ xuất hiện các loại lý luận cao siêu nghe có vẻ huyền ảo, dễ sản sinh ra tính khuynh hướng cho ấn tượng đầu tiên. Thí dụ như chúng ta thấy người buôn bán đuổi theo tiền hàng thì nó khiến người tham lam, hình thành ấn tượng đầu tiên là tham rồi muốn hoàn toàn xóa sổ nó. Nhưng ít ai nghĩ rằng biến những nhân tố trong tham lam đó thành quy luật không tốt không xấu để mà nghiên cứu thì về sau sẽ sinh ra hiệu quả to lớn cỡ nào.

Sư Sư ngẫm nghĩ, hỏi:

- Như là không còn người làm ruộng?

Ninh Nghị như mắc cục nghẹn:

- Sẽ sinh ra tương lai gọi là chủ nghĩa tư bản. Thôi, không nói mấy thứ nàng không hiểu. Nhưng nàng đã nhìn thấy tương lai của truy nguyên học rồi đấy, trước kia chúng ta nói có người muốn làm biếng nên chế tạo ra công cụ bớt tốn sức là tinh xảo dâm kỹ, nhưng kỹ thuật vốn không có tốt hay xấu. Đoạn đầu của Đạo Đức Kinh nói là thiên địa bất nhân, lấy vạn vật như sô cẩu*. Đất trời không có tính khuynh hướng, nguyên lý cơ bản của mọi vật trên đời này cũng không có tính khuynh hướng, khi nàng nghiên cứu chúng nó rõ ràng thì vừa có thể dùng cho việc tốt, cũng có thể làm chuyện xấu. Nhưng tư duy huyền học chỉ thấy một chỗ tệ liền khăng khăng dẹp hết, muốn phá hỏng cả một con đường.

(*) Tạm dịch: Đất trời độc ác, xem vạn vật như chó cỏ. Có thể hiểu đại khái là thấp tới mức như cỏ rác bị tùy tiện giày xéo.

- Hoặc ví dụ hí kịch mà mấy người đang làm gần đây, kêu các ngươi viết vở hay ho chút, các ngươi kêu ca là mị tục. Mị tục là gì? Xét cho cùng là nghiên cứu quy luật tâm lý, trong lòng mỗi người đều có quy luật cơ bản, hiểu thấu nó thì nàng mới biết người trong mỗi lứa tuổi, mỗi tầng lớp, mỗi nhóm trong xã hội này ưa thích cái gì, phải làm sao đối thoại với họ, làm sao cho họ từ vô tri đến hiểu biết, từ ngu xuẩn đến thông minh.

Sư Sư lẩm bẩm:

- Nhưng không thể cứ chiều lòng họ, chàng thậm chí không cho viết thơ.

- Bạn Lý, bây giờ đang là lúc nghiên cứu quy luật! Nàng biết công việc về sau nặng nề cỡ nào không? Trước kia trên đời chỉ có một trăm người biết chữ đọc sách, bọn họ sẽ chủ động đi học. Nếu có ngày tất cả mọi người đều biết chữ biết đọc, công việc của chúng ta là khiến mọi người đều tiến bộ một chút, cần soạn sách hấp dẫn họ, tiếp cận họ. Ngưỡng cửa đầu tiên của việc này là tìm ra biện pháp giao tiếp với họ, từ một phần trăm đi đến trăm phần trăm, lượng công việc sẽ lớn cỡ nào? Sao có thể áp dụng cách cũ được?

- Quy luật của lòng người, quy luật khách quan một người làm sao để trưởng thành là logic cơ bản nhất phát triển hai loại lớn giáo dục, văn hóa. Một đứa nhỏ sáu tuổi thích ăn phân, tại sao? Một thiếu niên mười sáu tuổi thích ngắm nữ nhân, tại sao? Lúc đầu mọi người đều thích thấp kém, tại sao? Là lý do khách quan nào quyết định, làm sao để thay đổi? Nếu người làm văn hóa nói một câu thấp kém sau đó vứt thấp kém qua một bên, vậy thì tiếp theo hắn chẳng làm được việc gì ra hồn, thấp kém hay thông tục thì đằng sau nó là phản chiếu quy luật của lòng người, tính người, phải mổ xẻ từ từ. À, nàng không cần biết mổ xẻ nghĩa là gì đâu.

Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống bên ngoài chòi mát như rèm thưa rũ xuống. Ninh Nghị huyên thuyên nói một đống, Sư Sư lặng im, dần nở nụ cười lưu luyến.

Thật ra mười năm trước, sau khi Ninh Nghị giết vua rồi mang nàng đi Tiểu Thương Hà, giữa hai người cũng thường có các loại biện luận và cãi nhau, hắn lúc ấy mạnh mẽ khẳng khái hơn bây giờ, giải đáp sự tình cũng qua loa hơn. Mười năm đã qua, hắn suy xét nhiều việc dần tinh tế và phức tạp hơn.

Đương nhiên, có lúc Sư Sư sẽ thắc mắc là tại sao phải suy nghĩ phức tạp vậy? Hoa Hạ quân còn chưa giết vào Trung Nguyên, xưởng tạo giấy còn cần chỉnh sửa, vậy mà hắn đã nghĩ đến tình cảnh sau khi mọi người đều biết đọc sách, như thể đã được thấy tận mắt rồi vậy.

Với nàng thì nếu thật sự khiến mọi người trên đời đều có cơm ăn, có sách để học thì không khác gì thế giới bình đẳng, tại sao hắn còn suy xét nhiều vấn đề quá vậy? Huyền học và truy nguyên thật sự khác biệt lớn đến thế ư?

- Mười năm trước ở Tiểu Thương Hà, nếu chàng nói những điều này thì có lẽ ta đã không đi.

Sư Sư nói câu này khiến Ninh Nghị tạm dừng nói, một lúc sau cười khẽ.

Hắn đưa mắt nhìn mặt hồ xa xăm:

- Hai mươi năm trước chỉ muốn làm phú ông, rồi từng bước bị buộc kết thù với Lương Sơn, đánh Lương Sơn. Nói là giúp Tần lão chút ít thôi, nếu không giúp được sẽ trốn đi phía Nam, nhưng chuyện gì cũng không đơn giản. Giết hoàng đế, cảm thấy chỉ là tạo phản, nhưng càng tiến lên càng phát hiện phải làm quá nhiều việc.

Hắn nhẹ chỉ vào lồng ngực:

- Quy luật trong lòng người, tình lý pháp, khác biệt giữa truy nguyên và huyền học, từ tổng thể đến bộ phận hay từ bộ phẩn đến tổng thể. Cuối cùng quyết định bộ mặt của một thế giới là phương thức tư duy đã thấm sâu vào tiềm thức của cả tộc đàn, mấy chục, mấy trăm năm, cái gọi là tiến bộ thật ra đều là quá trình đấu tranh với thứ như vậy. Khốn nạn, ta chỉ là môi giới bán nhà thôi mà, cần gì lo nhiều như vậy!

Cuối cùng hắn lắc đầu lèm bèm, Sư Sư cười vươn tay qua đặt lên bàn tay hắn.

Gió ấm thổi qua cây cối ven hồ, bóng người cũng di động dưới tán cây đung đưa.
Bình Luận (0)
Comment