Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1274 - Chương 1274: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Và Đao 6

Chương 1274: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 6 Chương 1274: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 6Chương 1274: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 6

Thời tiết tốt như vậy, tại sao ta phải ở đây nhìn đám ngốc đấu võ? LU chó hoang Khúc Long Quân và Văn Thọ Tân đang làm gì nhỉ?

Buổi chiều cùng ngày, Ninh Ky chán đập ruồi ngồi cạnh hội trường của đại hội tỷ võ, chợt nghe phía sau có tiếng kêu gọi.

Vù vù vùi

Ninh Ky xụ mặt quay đầu lại, bên ngoài rào chắn, nam nhân vạm vỡ hôm qua mới bị đao chém đang kêu gọi hắn: - Tiểu đại phu, tiểu đại phu, lại đây, lại đây ....

Đôi mắt cá chết của Ninh Ky không dao động, đờ đẫn quay đầu về, phớt lờ nam nhân kia.

Lát sau, nam nhân trèo vào trong.

Đại hội tỷ võ còn trong vòng sơ tuyển, người mỗi ngày đến xem chưa tăng nhiều. Nam nhân kia đưa eo bài tuyển thủ ra lại chỉ về phía Ninh Ky, sau đó được thủ vệ cho phép vào.

Nam nhân hôm qua mới bị thương, hôm nay lại đây, cánh tay còn quấn băng vải, hắn ồn ào như vậy là muốn mua thuốc của Ninh Ky.

- Tiểu ca, hôm qua thử một lần mới biết thuốc trị thương và vải của ngươi tốt thật, xui cái là bị lũ khốn kia táy máy làm đổ hết thuốc. Bọn ta hành tẩu giang hồ, thường xuyên bị thương, hiếm khi gặp thứ tốt như vậy nên muốn mua một ít của tiểu ca để phòng hờ. À quên, giới thiệu chút, ta tên Hoàng Sơn, là chữ sơn của ngọn núi, không biết tên họ của tiểu ca là gì?

Nam nhân này nói huyên thuyên, hơn nữa chưa tắm bốc mùi mồ hôi. Ninh Ky liếc chỗ vết thương của nam nhân, băng vải đã bẩn, lòng thầm ghét. Trước khi hắn học y thì cũng ở dưo như vậy, chẳng qua sau khi làm nghề y mới chú ý hơn.

Ninh Ky xem nam nhân kia như người chết:

- Không bán thuốc trị thương. - Này tiểu ca, đừng nói vậy chứ. Chúng ta hành tẩu giang hồ, ở nhà dựa vào phụ mẫu, ra cửa dựa vào bằng hữu, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, chúng ta có thêm con đường. Ta cũng không xin miễn phí, ta có mang theo bạc. Ta thấy áo choàng ngắn của ngươi cũng cũ rồi, còn có mảnh vá, ta đoán ngươi không phải con nhà giàu có, thuốc trong quân đội bình thường không thể tùy tiện sử dụng, lần này bán cho ta một ít đi. Ta có ba xâu tiền, ngươi xem có thể mua được bao nhiêu...

Ninh Ky nhìn tiền, quay đầu đi, chần chừ giây lát lại quay qua:

- Ba xâu tiền không ít, ngươi chỉ dùng cho mình à?

- Không phải, ta mua cho sư huynh đệ cùng đi nữa. Hành tẩu giang hồ mà, phòng trước vô lo, cứ tính theo vết thương của ta, lấy số lượng cho hai mươi người, ba xâu tiền được chứ?

Ninh Ky lắc đầu, nói:

- Thuốc của Hoa Hạ quân có giới hạn số lượng, vì nhà ta không còn ai nên họ mới cho ta làm việc này, chỉ vì ba xâu tiền mà phạm kỷ luật thì ta không làm.

Nam nhân muốn nói chuyện, chợt thấy Ninh Ky xòe tay nói:

- Thêm tiền đi, ít nhất năm xâu.

- Hài tử này sao mà tham thết

- Vậy ngươi ra tiệm thuốc bên ngoài mà mua, hiệu quả cũng tương tự.

- Tiệm thuốc đó...

Nam nhân do dự một chút rồi nói:

- Thôi được, năm xâu lấy phần cho hai mươi người cũng được.

Ninh Ky gật đầu, nói: - Lượng quá lớn, hiện tại không tiện lấy, nếu các ngươi tham gia tỷ võ chắc sẽ ở đây tới tháng chín. Ngươi trả một xâu làm tiền cọc trước, đầu tháng chín trước khi các ngươi rời đi chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng. Nam nhân nghe đến đây thì sửng sốt, tròng mắt đảo vài vòng mới nói:

- Ngươi giao dịch kéo dài quá lâu, đám huynh đệ chúng ta ở bên này hai, ba tháng, luyện công luận bàn khó tránh khỏ bị thương đôi chút, ngươi đòi năm xâu tiền hơi không ổn. Vậy đi, ba ngày giao hàng, tiền hàng thanh toán xong. Chúng ta luyện võ, thói quen giang hồ hiểm ác, có vài thứ phải mang bên mình mới thiết thực, tiền tài là vật ngoài thân.

Vẻ mặt của nam nhân hơi hoảng loạn, nói xong nhìn Ninh Ky đăm đăm.

Ninh Ky liếc hắn, đáy mắt lóe tia mưu kế thành công, cũng không nói quá nhiều:

- Ba ngày sau giao hàng, bảy xâu tiền, không chịu thì chờ tới tháng chín.

Nam nhân tên Hoàng Sơn trầm mặc một lúc:

- Được rồi, bảy xâu thì bảy, hai mươi phần, Hoàng Sơn này kết bằng hữu với ngươi. Mà tiểu huynh đệ họ tên là gì? - Họ Long, tên Ngạo Thiên.

- Được rồi, Long tiểu ca, quyết định vậy đi. Ta đưa một xâu tiền đặt cọc trước.

Rõ ràng Hoàng Sơn muốn nhanh chóng giao dịch, ngón tay nhúc nhích đưa xâu tiền vào tay Ninh Ky.

Ninh Ky nhanh nhẹn cất vào, chỉ nghe đối phương dặn:

- Phải rồi, chiều ngày mai thủ lĩnh của ta sẽ đến tỷ thí, nếu tiện thì chúng ta giao dịch vào ngày đó luôn được chứ? - Tùy ngươi.

- Long tiểu ca sảng khoái. Rõ ràng là Hoàng Sơn mang nhiệm vụ đến, lúc trước nói chuyện cố gắng khiến mình trông có vẻ khôn khéo, chờ bàn xong cuộc giao dịch, cảm xúc bình ổn mới ngồi xuống huyên thuyên, trong tám nhảm cố gắng nghe ngóng thân thế của “Long tiểu ca”, không quên bình phẩm tỷ võ trên đài, chờ khi Ninh Ky mất kiên nhãn mới cáo từ rời đi.

Ninh Ky không để ý tới hắn, chờ tỷ võ hôm nay kết thúc, làm xong công việc mới đến hậu đài võ trường tìm tư liệu của “Hoàng Sơn”. Thuốc giá ba xâu tiền đã đắt cắt cổ, vậy mà tăng lên năm xâu vẫn mua, còn không tiếc bỏ ra bảy xâu tiền, quả thực xằng bậy. Nam nhân tên Hoàng Sơn thô lỗ không có kinh nghiệm đàm phán, người thường nếu xem trọng tiền tài, từ ba xâu tiền tăng giá gấp đôi lên sáu xâu là một cửa ải, Ninh Ky thuận miệng đòi bảy xâu chỉ chờ Hoàng Sơn trả giá, nhưng hắn không cò kè mặc cả, vậy là trừ ngốc và cần gấp ra không có khả năng khác.

Những người này đến Thành Đô tham gia tỷ võ, lúc báo danh không thể nào đưa ra tư liệu cặn kẽ, rất có thể là thông tin giả. Ninh Ky chỉ lật xem sơ, biết đại khái là được.

Hôm nay hắn mặc áo trắng, cõng hòm thuốc về nhà, nửa đường loáng thoáng phát hiện bị người bám theo.

Hắn thuở nhỏ lớn lên ở Tiểu Thương Hà, Đại Tiểu Lương Sơn, không huấn luyện nhiều về khả năng phát hiện bị theo dõi trong đám đông. Người đi đường đông đúc khó nhận ra, đến chỗ vắng người thì suy đoán này mới rõ ràng hơn. Ánh nắng chiều còn sắc hoàng kim, Ninh Ky vừa đi vừa khép mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Người xấu rốt cuộc đến rồi!

Mặt hắn không lộ biểu cảm gì, thân thể run rẩy vì kích động, bước chân nhẹ nhàng, đi đường chân trái vướng chân phải sau đó vấp ngã dưới bóng cây ven sông.

Kẻ theo dõi gầy gò núp trong góc tường nhìn đại phu trẻ cõng hòm bò dậy, đá mấy cục đá dưới đất rơi xuống sông, trút giận xong khập khiễng đi về. Trong ánh nắng chiều, kẻ theo dõi xác định vị đại phu trẻ mặt lạnh này không biết võ.

Một mình đến Thành Đô, bị sắp xếp trong sân nhỏ ở góc thành phố, bộ môn nội cần Hoa Hạ quân biên tỉ mỉ về thân phận của Ninh Ky. Nếu ai cố ý hỏi thăm xung quanh có thể đại khái thu thập được câu chuyện thiếu niên không còn người nhà, dựa vào chút tiền trợ cấp của phụ thân trong Hoa Hạ quân đi Thành Đô mua một sân cũ. Đương nhiên, nếu nghe ngóng tỉ mỉ tới mức này thì không biết kẻ nghe ngóng đó sẽ được gặp mặt vị nào trong Hoa Hạ quân. Ninh Ky không quan tâm nhiều về chuyện này, chỉ hy vọng đối phương cố gắng đừng hỏi thăm lung tung, những người phụ trách bảo vệ an toàn bên cạnh phụ mẫu đến từ cùng chỗ với Trần Đà Tử gia gia năm xưa tâm ngoan thủ lạt, không lương thiện giống như hắn.

Bố trí bên ngoài không có sơ hở gì quá lớn, Ninh Ky trong một chốc không đoán ra đối phương sẽ làm đến bước nào. Hắn quay về sân sống một mình, nhanh chóng xóa sạch dấu vết tập võ trong sân.

Bình thường luyện đao chặt khúc gõ quá nhiều, hắn hi hục thu thập gần một canh giờ, lại nhóm lửa nấu mấy món đơn giản. Trong quá trình này, người theo dõi giỏi khinh công còn lén trèo vào sân, cẩn thận tra xét bố cục trong sân. Chỉ khi đối phương định lẻn vào phòng ngủ, Ninh Ky mới bưng bát cơm đi đến dọa đối phương chạy đi.

Mặt trời lặn phía Tây, chờ khi Ninh Ky ngồi dưới mái hiên ngoài phòng ngủ chậm rãi ăn xong cơm chiều, người theo dõi rốt cuộc rời đi, hiển nhiên đối phương cũng phải ăn cơm. Ninh Ky nằm sấp trên đầu tường nhìn lén một lúc, sau khi xác định người kia rời khỏi không quay trở về, hắn mới giấu kỹ hơn những thứ trong phòng ngủ có thể làm lộ thân phận, sau đó mặc y phục thích hợp hành động ban đêm, cõng bọc nhỏ chứa đồ bơi chuẩn bị đi gặp Hầu Nguyên Ngung đã hẹn nhau lúc ban ngày.

Màn kịch của Khúc Long Quân, Văn Thọ Tân sắp đến đoạn gay cấn, hắn không muốn bỏ qua.

Ninh Ky rời khỏi sân, thành trì xa hoặc gần bị ánh đèn mờ bao phủ. Tâm trạng Ninh Ky kích động, đây mới là ucộc sống chứ! Hắn từng nghĩ đến tham gia lôi đài đại sát bốn phương, nhưng chuyện đó đâu kích thích bằng hôm nay, vừa phát hiện ra âm mưu của chó hoang, vừa bị nhóm người xấu khác theo dõi, chờ khi đối phương chuẩn bị hành động hắn sẽ vung đao chém, tiếp đó đứng trong bóng tối hai tay chống nạnh cười to vào mặt họ, tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi.

Tuy có vẻ như loại hành vi này không quá quang minh chính đại, hơi giống hành động của tiểu nhân, nhưng như lời dạy của phụ thân, đối phó đám người xấu xa đó thì mình không cần nói đạo nghĩa giang hồ làm gì.

-Ha ha ha ha ha ha! Ninh Ky chống nạnh đứng trong hẻm không người mô phỏng một lần, sau đó nhìn trái ngó phải, tự cảm thấy xấu hổ, quyết định sau này có rảnh sẽ luyện tập một chút.
Bình Luận (0)
Comment