Chương 1276: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 8
Chương 1276: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 8Chương 1276: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 8
Mấy người hầu luống cuống tay chân cứu Khúc Long Quân lên, nữ nhân đã bị sặc nước hôn mê. Quá trình cứu chữa rất là lộn xộn, nhưng cuối cùng vẫn cứu lại mạng sống của đối phương. Không lâu sau, còn mười đại phu ở gần đó đến khám kỹ hơn cho Khúc Long Quân.
Ninh Ky ngồi trên nóc lầu gỗ nhìn quá trình bận nộn ở bên dưới, nét mặt nghiêm túc, không vui vẻ.
Hoa Hạ quân tạo phản gian nan mười mấy năm, từ lúc hắn có ý thức đã lớn lên trong gian khó. Phụ mẫu, huynh trưởng tuy che chở hắn, nhưng bên ngoài vòng bảo vệ đó phản ánh ra hiện trạng tàn khốc vô cùng.
Một bằng hữu lúc nhỏ bất chượt không còn xuất hiện nữa, một số thúc thúc, bá bá từng để lại ấn tượng trong trí nhớ của Ninh Ky, mãi đến thật lâu sau mới nhớ ra, tên của họ đã khắc trên bia đá trong nghĩa trang. Lúc nhỏ hắn không hiểu hàm nghĩa của hy sinh, mãi khi tuổi dần lớn, những hồi ức liên quan hy sinh trở lại từ thời gian xa thảm, khiến thiếu niên cảm thấy tức giận, cũng càng thêm kiên định.
Hắn không có chút đồng tình với kẻ địch. Trong hơn nữa năm trên chiến trường Tây Nam, hắn cứu người, giết người đều vô cùng kiên quyết. Người Nữ Chân và người Hán phương nam có bề ngoài khác nhau khiến hắn phân rõ cảm xúc này, hiểu rõ về yêu, về hận.
Đối với Khúc Long Quân, Văn Thọ Tân, lẽ ra hắn cũng nên có tâm trạng như thế. Hắn có thể trong tối nhìn bọn họ âm mưu quỷ kế, cười nhạo họ, vì trong lòng hắn biết rõ khi cần ra tay thì mình sẽ không chút do dự giết sạch đám chó hoang này.
Đây vốn là một chuyện khiến hắn sung sướng trăm phần trăm.
Hắn dùng cách lòng vòng cứu Khúc Long Quân, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Kẻ địch không kiên định, vậy mình nên giết hay không? Nếu nàng có chỗ nào khó xử, vậy mình có nên suy xét lại không?
Thiếu niên không muốn suy xét lại, nhưng phụ mẫu huynh trưởng giáo dục từ nhỏ khiến trong lòng hắn ít nhiều gì hơi khó chịu. Nếu như đả kích đối phương còn phải chú trọng thủ pháp, giết Văn Thọ Tân nhưng không được giết Khúc Long Quân, vậy có khác gì giao cho Bộ Tình Báo, bộ nội vụ xử lý?
Ninh Ky theo bản năng cứu Khúc Long Quân là vì cho đám người xấu tiếp tục không kiêng nể gì làm chuyện xấu, rồi hắn sẽ vào phút then chốt từ trên trời giáng xuống khiến bọn họ hối hận không dứt. Nhưng người xấu đã không xấu đến chạm đáy, làm giảm cảm giác mong đợi trong ảo tưởng của Ninh Ky. Lúc trước hắn đầu óc mơ màng không ngờ tới điểm này, nàng muốn chết cứ để mặc nàng chết chìm, giờ thì hay rồi, cứu mạng kẻ địch. Khúc Long Quân tự sát như nhét cục i vào tiềm thức của Ninh Ky, hắn ngồi trên nóc lầu các, ẩn trong bóng tối nhìn tòa thành sáng ngọn đèn kéo dài ra phương xa, buồn bạc suy nghĩ mọi thứ.
Văn Thọ Tân và Sơn Công gì đó móc nối với nhau không biết đã chạy đi đâu mà chưa về, hay là chờ lão ta trở về rồi mình đập mềm mình sau đó giao cho Bộ Tình Báo nhỉ? Không được, bọn chúng chỉ là ôm ác ý âm thầm móc nối nhau, hiện giờ vẫn chưa làm ra chuyện gì, có giao nộp cũng không định tội được.
Hay đi xuống ném nữ nhân kia xuống sống lại cho chết chìm? Dù sao nàng có vẻ lo tích cực làm việc, lơ là trong chuyện làm người xấu. Hơn nữa là chính mình ra tiếng cứu nàng, hiện tại khiến nàng chết chìm coi như huề, về đạo lý thì không sai.
Nhưng không thể làm thế.
Me nó, bên này chán quái
Thiếu niên ngồi xếp bằng, ngẫu nhiên vuốt thanh đao, lúc thì xem đèn đuốc phương xa, vô cùng buồn rầu. Thành Đô thành mông lung ngọn đèn, trong bóng đêm càng phồn hoa, nhiều người xấu hoạt động trong thành trì như vậy. Ninh Ky nhớ đến phụ thân, Qua dị, lại nghĩ tới huynh trưởng, nếu có thể hỏi bọn họ chắc sẽ được đề nghị hữu ích nào đó?
Cũng không đúng, có lẽ sẽ cảm thấy chính mình vì một tiểu cô nương mà vứt bỏ nguyên tắc.
Ninh Ky còn một tháng nữa là tròn mười bốn tuổi, buồn phiền của thiếu niên càng vẩn vơ trong mảnh đèn thấp thoáng.
Gió dêm ấm áp cùng các ngọn đèn phất qua bầu trời thành thị, ngẫu nhiên thổi qua sân nhỏ cũ kỹ, khi lại làm lá cây trên cành xào xạc cuộn sóng. Gió đêm không phân biệt người ta bằng tốt và xấu. Giữa giờ Tuất và Hợi, cuộc sống về đêm của Thành Đô chính bước vào đoạn thời gian phồn hoa nhất. Trong những năm này ít có thành phố sống về đêm, người buôn bán từ ngoài đến, nho Sinh, người lục lâm chỉ cần có tiền rủng rỉnh thì đa phần sẽ không bỏ qua vui chơi vào giờ này. Đoàn người hội tụ ở mấy chỗ chợ náo nhiệt nhất trong thành.
Sau khi Hoa Hạ quân chiếm lĩnh Thành Đô, họ không hủy bỏ thanh lâu sở quán vốn có, nhưng vì lúc trước có nhiều người chạy trốn nên ngành buôn hương bán phấn này chưa khôi phục nguyên khí, Thành Đô lúc này còn là tiêu phí giá cao, vật giá đắt đỏ hơn mặt bằng chung. Nhưng bởi vì Trúc Ký gia nhập, các viện kịch đủ cấp bậc, tửu lâu tiệm trà, thậm chí chợ đêm đủ loại đều phồn hoa hơn xưa.
Đối với đám người lúc này sinh hoạt thiếu thốn thì đơn giản là vui vẻ đi dạo trong chợ đêm đã là lấy lại tiền vé rồi. Thức ăn ngon lạ mà rẻ càng khiến đám người ngắm cảnh từ ngoài đến ăn ngấu nghiến, hô to quá đã.
Khoảnh khắc Khúc Long Quân nhảy vào trong sông, Văn Thọ Tân đang cùng mấy nho sinh dưới trướng Sơn Công ở chợ phía Đông thành trì chờ một đợt tụ hội và gặp gỡ tiếp theo. Trong lúc chờ, bọn họ không quên nhấm nháp thức ăn ngon, rồi miệng ngắn lưỡi dài phê bình, nghị luận Hoa Hạ quân cổ vũ phong trào xa hoa lãng phí này.
- Ở Tây Nam này, nếu bàn về hai bộ thủ pháp mà Ninh Nghị thúc đẩy trong và ngoài Hoa Hạ quân thì có thể nói là ý đồ hiểm ác. Theo ta được biết, hắn ở trong Hoa Hạ quân thường bắt tiết kiệm, kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, luật pháp khắc nghiệt hiếm thấy trên đời. Nhưng ở bên ngoài, ví dụ Trúc Ký được hắn dạy dỗ thì không ngừng tìm kiếm thực đơn, khiến người kể chuyện, diễn viên, thậm chí văn nhân vô thức không ngừng đuổi theo thú vui ăn chơi này. Ta thậm chí nghe nói, có Hoa Hạ quân làm làm văn nhân tuyên truyền viết thêm vài bài thơ trong sách, hắn phê bình là bài thơ dùng từ khó hiểu tốt nhất là loại bỏ.
- Nghiêm khắc kiềm chế bản thân, rộng rãi với người khác, nếu đùng cho bản thân thì là mỹ đức. Nhưng trong một vòng lớn, cực kỳ khắc nghiệt với bên trong, dùng những thú vui ăn chơi cho bên ngoài để nịnh nọt 8kđời, ăn mòn mọi người, hành vi này rất khó gọi là quân tử. Lần này hắn nói là mở rộng cửa làm ăn với bên ngoài, mấy người như Lưu Quang Thế thích thú cử người đến, ta thì thấy đến lúc đó cõng một đống đồ về, nào là thức ăn ngon, nước hoa, đồ sứ, sớm muộn gì cũng mục rữa trong phong trào hưởng lạc này.
- Lưu Bình thúc (Lưu Quang Thế có tên tự là Lưu Bình) vốn đã mục nát, hết thuốc cứu rồi, nhưng nhưng ai kêu hắn hợp tung liên hoành, thiết lập quan hệ giỏi. Hiện giờ thiên hạ rối loạn, thế lực giao thác rối rắm, đến cuối cùng rốt cuộc là là nhà nắm chiếm lợi thì thật khó nói. - Dù thế nào, nếu là quân giặc muốn làm thì chúng ta phải phản đối. Hoa Hạ quân nói làm ăn liền làm ăn, nói trắng ra đó là nhìn xem rõ ràng, thiên hạ này không đồng lòng. Mấy người như Lưu bình thúc làm thế này thì sớm muộn gì gặp báo ứng!
- Hay.
- Nói quá có lý.
Mọi người ăn vặt, vừa đi vừa khen nhau. Văn Thọ Tân trừ hôm qua tặng một “nữ nhi” cho Sơn Công ra, hôm nay lại mang theo hai “nữ nhi” có đủ tài sắc, lát nữa sẽ gặp một nhóm người thân phận tôn quý, nếu gây chú ý tì có thể chính thức lọt vào giới văn nhân chính thống này. Đối với Văn Thọ Tân kiếm sống bằng việc nuôi gái tặng người, lại đọc các sách thơ thánh hiền, khát khao nửa đời thì đây là một trong những khoảnh khắc hiếm có trong đời.
Văn Thọ Tân khen người nói chuyện:
- Có lý, cao kiến . .. cao kiến, có lý.
Cùng buổi tối đó, Ninh Nghị rốt cuộc tạm xong việc, được thời gian nghỉ hiếm hoi. Hắn và Tây Qua vốn hẹn nhau ăn bữa cơm chiều, nhưng nàng bỗng có việc cần giải quyết nên đổi thành ăn khuya. Ninh Nghị ăn cơm chiều một mình, duyệt một số công việc không mấy quan trọng. Lát sau, một phần tình báo truyền đến khiến hắn kêu Đỗ Sát tới gặp, hỏi Tây Qua đang ở đâu.
- Có mấy người từ Gia Ngư đến, có một vị bối phận khá cao, năm xưa có chút giao tình với bên sư phụ, cũng từng qua lại với Thánh Công, hiện giờ thấy tình hình bên chúng ta không tệ nên tìm tới. Mình cần tiếp đãi đàng hoàng. Ninh Nghị nổi lên hứng thú, hỏi:
- Ồ, tiền bối võ lâm à? Võ công thế nào?
Đỗ Sát nheo mắt, nở nụ cười phức tạp: -Ciinay...khonoilaonhan gia bối phận cao, có vài tuyệt chiêu, sử dụng thì .. . cũng đẹp mắt.
Nghe Đỗ Sát nói vậy Ninh Nghị liền hiểu:
- Vậy còn. .. mục đích?
- Khó nói.
- Thì cứ đoán thử.
Hắn cười cười, bước tới chiếc tủ lấy y phục ra.
Đỗ Sát cười gượng:
- Ninh tiên sinh, nói ra nói vào hình như không tốt đâu.
Ninh Nghị cười nói:
- Đang lúc rảnh, ta sẽ thay đồ giả làm người hầu của ngươi đi xem thử. À mà ngươi cũng quen người ta chứ? Qua đó có bị lộ sơ hở gì không?
- Đúng dịp Lão Nhị cũng đi, ta qua đó gặp mặt không sao hết, nhưng sao ngươi có hứng thú với việc nhỏ này? Nếu bị người phát hiện ra thì mất mặt à.
- Tiền bối lục lâm, nghe ngươi kể dường như là già sắp xuống lỗ, rất hiếm gặp. Thôi không nói vớ vẩn nữa, ngươi thay đồ đi, ra dáng chính thức chút.