Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1277 - Chương 1277: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Và Đao 9

Chương 1277: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 9 Chương 1277: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 9Chương 1277: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 9

Hai người thay đồ biểu diễn, Ninh Nghị hóa trang sơ rồi kêu mấy hộ vệ, leo lên xe ngựa ra ngoài. Lúc xe đi qua ruộng dốc, Ninh Nghị vén rèm lên nhìn đủ mọi loại người hoạt động trong thành phố, nào là kẻ địch, nào là bằng hữu, việc của lục lâm, tất cả trở nên nhỏ bé trong đám đông.

- Đến từ Gia Ngư, có khi nào liên quan Tiếu Chinh không?

Ninh Nghị nhớ tới chuyện này. Gia Ngư cách Vũ Hán không xa, bên kia có một thế lực Hán quân lớn nhất, lãnh tụ là Tiếu Chinh.

Đỗ Sát nói:

- Chuyện này khó nói. Vị tiền bối đến đây tên là Lư Lục Đồng, võ nghệ xem như gia truyền, đều là công phu tay như Hoàng Nê Thủ, Băng Quyền, phân cân thác cốt, tất cả biết đôi chút, thời trẻ được người gọi là Lư Lục Thông, ý tứ là có sáu môn tuyệt chiêu, nhưng tiếng tăm trong lục lâm cũng bình thường. Thánh Công tạo phản, không có mặt hắn, cũng không tham dự tòng quân kháng Kim. Mặc dù là trùm ở khu vực Gia Ngư nhưng không gây sự, thường ngày được tiếng thơm, nhưng không quá nổi tiếng. Mấy năm nay người Kim tàn phá, còn tưởng hắn cũng mất rồi, gần đây mới biết thân thể vẫn khoẻ mạnh.

Nếu đã quyết định phải đi qua gặp mặt, Đỗ Sát không cố giấu thông tin về đối phương nữa.

Ninh Nghị nghe xong bật cười:

- Sao nghe giống địa chủ vậy.

Đỗ Sát nói:

- Lần này đến Thành Đô cũng được tám, chín ngày. Lúc đầu chỉ có lời đồn giữa người lục lâm, nói là năm xưa lão có ơn dạy nghề cho lão trại chủ, trong Bá Đao có hai chiêu được lão chỉ điểm dẫn dắt. Người lục lâm thích khoe khoang, không xem như chuyện lớn gì, đấy, tạo thế trước rồi hôm nay mới đưa thiệp đến. Tây Qua nhận thiệp, buổi tối liền cùng Lão Nhị đi.

Ninh Nghị tò mò hỏi:

- Chuyện này có thật không? Hai chiêu nào vậy? Đỗ Sát cười khổ nói:

- Năm xưa lão trại chủ du lịch thiên hạ đánh từng nhà, học ưu điểm của mỗi nhà một ít. Chuyện hơn năm mươi năm trước, ta cũng không biết là hai chiêu nào.

- Lão nhạc phụ thật là nhân vật truyền kỳ.

Về quá khứ hào hùng của nhạc phụ già rậm lông ngực đó, Ninh Nghị ngẫu nhiên nghe nói đều sẽ chép miệng khen ngợi, ngưỡng mộ.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến nơi Bạch Quả và Lư Lục Đồng hẹn gặp mặt. Đó là một sân kề của khách điếm ở phía Nam thành, xung quanh có nhiều người ở, Trúc Ký sớm xếp tai mặt vào, nhóm Bạch Quả, La Bỉnh Nhân đến cũng mang theo nhiều thân vệ, rủi ro về an toàn không lớn. Nguyên nhân đối phương chọn gặp ở nơi này vì muốn tuyên dương “Ta thật sự có quen biết Bá Đao” với bên ngoài, người lâu dài ở địa vị cao đã sớm nhìn quen mấy trò này.

Sau một lúc truyền lời, Ninh Nghị đi theo Đỗ Sát vào sân kia. Sân của khách điếm này không xa hoa, nhưng rộng rãi, ước chừng thường ngày nơi này và đại sảnh ở bên trong dùng làm tổ chức yến hội, lúc này có một số nữ binh canh gác. Đám người ngồi vây quanh bàn tròn trong đại sảnh, lúc Đỗ Sát đến, La Bỉnh Nhân cười đi ra đón. Cạnh bàn tròn trừ Bạch Quả và một lão nhân gầy gò ra, những người khác đều đã đứng lên. Lão nhân gầy gò kia ước chừng là Lư Lục Đồng.

Lão nhân ngồi trên ghế chủ cười lớn, vươn tay về phía Đỗ Sát:

- "Đại nội thị vệ” của chúng ta đến rồi, mấy vị hiền điệt Bá Đao đến khiến lão phu hôm nay rất vui, tốt tốt, ha ha ha ha ha ha! Ngồi đi.

- Lư lão gia, chư vị anh hùng, kính đã lâu.

Đỗ Sát chỉ có một bàn tay, làm động tác vái chào xong dẫn Ninh Nghị đi tới chỗ Bạch Quả. Hai phu thê ánh mắt giao nhau, lòng thầm buồn cười.

Nhà nào không có mấy thân thích cực phẩm, cậy già lên mặt, chuyện này không to tát gì, chỉ chờ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

- Công phu là tay nghề, tuyệt chiêu. Trước kia không có tên gọi võ lâm gì, Một đám thôn nghèo nàn, núi cao rừng sâu có nhiều thổ phỉ, đầu phía đông thôn có người biết chút kỹ năng sẽ bảo là có tuyệt chiêu. Ngươi đi xem, đúng là có một chút, thí dụ như chiêu luyện tập chuyên môn không biết truyền từ đâu đến đời sau, hoặc là chuyên môn luyện chân, luyện một chiêu hai mươi năm, một cước có thể đá gãy cây, trừ một cước này ra còn lại chẳng biết gì khác.

- Thời trẻ ta từng gặp một người như thế, đó là ở phía Nam Tương Dương, có một người họ Hồ bảo là một cước có thể đá chết lão hổ, cách luyện gai truyền, sức chân phải rất lớn. Chân của chúng ta to nhiêu đây, còn hắn rèn luyện thô hơn người thường nửa vòng, người thường sẽ không đỡ nổi, nhưng chỉ cần né qua một cước kia, đẩy một cái là hắn ngã ngay. Đây chính là tuyệt chiêu. Võ nghệ thật sự nếu tập giỏi, chủ yếu là phải đi, phải đánh, có thể làm được thì đa số đều như vậy.

Trong đại sảnh sân kề của khách điếm, trước mặt lão làng võ lâm tên Lư Lục Đồng đặt một tách trà, đang kể tràng giang đại hải câu chuyện trong võ lâm cho Tây Qua, Đỗ Sát, La Bỉnh Nhân và Ninh Nghị nghe.

- Ngươi biết không, ta còn nhớ Lưu Đại Bưu năm ấy, để râu quai nón, trông già khằn chứ thật ra còn là thanh niên non nớt, cõng một thanh đao đi khắp thiên nam hải bắc đánh nhau.

- Lúc hắn đến Gia Ngư đã có dấu hiệu đăng đường nhập thất, hắn và lão phu so chiêu, đến chiêu thứ mười sáu thì hắn giơ đao chém xéo. Đây, từ trên này chém xéo xuống, lúc ấy lão phu giơ chân dùng chiêu Mãng Ngưu Lê Địa, tay thì dùng chiêu Bạch Vượn Hiến Quả đón lưỡi đao lách vào bắt lấy tay hắn.

- Một đường chém của Bá Đao các ngươi thuở ấy tư thế rất đơn giản, sau lần đó thì chiêu này tăng thêm hai biến dị, đây là ích lợi của đi nhiều, đánh nhiều, có chỗ yếu mới biết làm sao để tăng mạnh lên. Hiện giờ Bá Đao chắc vấn còn nhát chém này chứ?

Lão nhân mỉm cười, tay làm tư thế vung đao, miệng hỏi thăm mọi người.

Nhóm Tây Qua, Đỗ Sát liếc nhau, cười gật đầu nói:

- Có, đúng là vẫn còn. Lư Lục Đồng vừa lòng cười:

- Thế gia võ học còn đầy đủ tuyệt chiêu truyền xuống, chiếm cái lợi của tích lũy. Lưu gia đao ở vùng Miêu Cương giống như Lư gia ta ở Gia Ngư, vốn có căn cơ, nhưng không có nghĩa là sẽ cho ra nhân tài. Võ nghệ của Đại Bưu năm đó thật ra là tích lũy từ chuyến du lịch, sau đó mới có danh hiệu Bá Đao. Như Thanh Khê Phương gia cũng xem như truyền qua mấy đời, vốn có chút ít thế lực nhưng không quá nổi tiếng, đến thời Phương Tịch thì gai cảnh sa sút, hắn nhờ vậy mà được lợi.

- Năm đó Thanh Khê giàu có và đông đúc, nhưng triều đình phân chia sinh thần cương* cũng lớn. Thế hệ Phương gia năm đó ra vài người tài ba. Phương Tịch, Phương Bách Hoa, Phương Thất Phật xuất hiện như thế nào? Trong nhà có quá nhiều người, bắt buộc phải vươn lên. Phương Tịch vào Ma Ni giáo, cho rằng tìm được con đường mới, nhưng Ma Ni giáo là thứ tốt lành gì? Từ trên xuống dưới hoặc là ngươi ăn ta, hoặc ta ăn ngươi, muốn không bị ăn thì phải đánh, phải liều mạng, chỉ được tiến lên không thể lùi lại. Năm ấy Phương gia còn có mấy người Phương Tuân, Phương Tranh rất nổi tiếng, cuối cùng chết trong đánh nhau.

(*) Sinh thần cương ý chỉ vận chuyển quà sinh nhật thành từng nhóm, trong bối cảnh này ý là biếu quà cho quan. - Phương Tịch lao ra được, thành Thánh Công. Phương Bách Hoa tuy là nữ, vài lần nghe đồn đã chết. Tại sao Phương Thất Phật được gọi là Vân Long Cửu Hiện? Hắn giỏi dùng mưu kế, mỗi lần ra tay tất nhiên là đã lên kế hoạch mới hành động, hắn còn giỏi mười tám loại võ nghệ, ra tay luôn nhằm vào chỗ yếu của đối phương. Người ta nói hắn tâm tư kín đáo, vô hình không dấu vết, thật ra là vì ban đầu võ công của hắn yếu nhất, cuối cùng lại được danh hiệu Vân Long Cửu Hiện. Ài, thật ra hắn về sau có thành tựu cao nhất, nếu không phải bị quân trận vương víu thì chạy thoát được rồi.

- Người Phương gia vốn muốn đánh ra một vùng trời ở Thanh Khê, nhưng đánh một lúc thì đụng cấp bậc giáo chủ. Ma Ni giáo chủ lúc ấy là Hạ Vân Sanh nghe nói có mối quan hệ với mấy vị quan lớn trong truyền, chính hắn cũng là đại tông sư quyền cước lợi hại. Lão phu có gặp hắn hai năm, tiếc rằng chưa so chiêu bao giờ. Dưới Hạ Vân Sanh có thánh nữ Tư Không Nam giỏi khinh công, trảo công. Tả, hữu hộ pháp cũng là cao thủ bậc nhất. Ai biết Đoan Ngọ năm ấy, nhóm người Phương Tịch hẹn một đám người trong đó có phụ thân của ngươi ở tổng đàn Ma Ni giáo, trực tiếp khiêu chiến Hạ Vân Sanh.

- Ai cũng không ngờ hắn sẽ thắng, đánh xong trận đó hắn thành Thánh Công.

Lão nhân tự cao bối phận, nói đến những chuyện này lập luận chặt chẽ, thỉnh thoảng đệm mấy câu “ta và XX từng gặp mặt vài lần”, “ta từng đấu vài chiêu với YY”, bộ dáng nhớ lại người qua cố, mình đã thành cao thủ cô đơn, khắp thiên hạ có tuyết rơi. Đám người Tây Qua, Đỗ Sát hoặc nhiều hoặc ít biết một số chỉ tiết không đúng, nếu gặp lúc bình thường thì đã không có tâm trạng ngồi nghe, nhưng Ninh Nghị cũng chạy tới góp vui, họ đành mỉm cười giả trân xem lão nhân biểu diễn.
Bình Luận (0)
Comment