Chương 1278: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 10
Chương 1278: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 10Chương 1278: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 10
- Năm đó ở Ma Ni giáo, nguyên nhân Thánh Công có thể đánh tới cuối cùng với Hạ Vân Sanh chủ yếu là có phụ thân của ngươi, Đại Bưu ở một bên áp trận. Có hắn, Phương Bách Hoa, Phương Thất Phật mới xem như ngay mặt kiềm chế nhóm người Tư Không Nam. Dù sao Bá Đao Lưu Đại Bưu có đao pháp thông thần, hơn nữa khi đấu trực diện thì nổi tiếng là đánh rất hung dữ. Tiếc rằng cũng vì trận so đấu này cho Phương Tịch cướp vị trí của Hạ Vân Sanh, những người khác thì hoặc là rời đi, hoặc trốn thoát. Phương Tịch không chịu nghe mấy gia tộc lớn phía Bắc điều phối, bởi vậy sau này mới có họa Vĩnh Lạc. Hơn nữa, vì phụ thân của ngươi quá nổi tiếng, ai đều biết Bá Đao Trang kết minh với Thánh Công, nên sau này thành người đầu tiên bị triều đình đối phó.
Lư Lục Đồng lăn lộn ở khu vực Gia Ngư lâu năm, bây giờ đến tổi thập cổ lai hi vẫn có thể giơ cờ lão làng giang hồ lên thì hiển nhiên cũng có vài phần bản lĩnh. Lư Lục Đồng dựa vào các tin đồn giang hồ mà có thể xâu chuỗi các phác họa chuyện Vĩnh Lực tạo phản thành câu chuyện có lớp lang, coi như có chút trí tuệ.
Tuy Ma Ni giáo là tổ chức dân chúng nghiêng hướng tầng dưới chót, nhưng có dây mơ rễ mà với đại tộc các nơi, không biết có bao nhiêu người ngầm nhúng tay vào. Thế hệ Tư Không Nam, Lâm Ác Thiền năm quyền đã quen làm con rối, quy mô phát triển cũng lớn, nhưng nói về lực lượng thì luôn là năm bè bảy mảng.
Phương Tịch giết Hạ Vân Sanh, đuổi đám người Tư Không Nam đi, địa bàn giáo chúng ở toàn bộ Giang Nam rốt cuộc hòa hợp thành một. Dựa vào sức ảnh hưởng của Ma Ni giáo mới có đám người Lệ Thiên Nhuận, Thạch Bảo, Đặng Nguyên Giác, Tổ Sĩ Viễn lục tục gia nhập. Từ khía cạnh này có thể thấy Ma Ni giáo ở thời Hạ Vân Sanh, Tư Không Nam chỉ là lhm cỏ mang tính chất xã hội đen, Ma Ni giáo qua tay Phương Tịch chỉnh đốn dư sức đè bẹp một trăm “Ma Ni giáo cũ”.
Nhưng tình huống như vậy hiển nhiên không phù hợp ích lợi của đại tộc ở các nơi, bọn họ từ các mặt chính thức ra tay chèn ép Ma Ni giáo. Rồi xung đột của hai bên càng ngày càng nghiêm trọng, mới cuối cùng xuất hiện biến cố Vĩnh Lạc. Đương nhiên, sau khi biến cố Vĩnh Lạc kết thúc, đám người Lâm Ác Thiền, Tư Không Nam lại đi ra nắm quyền Ma Ni giáo, khiến nó trở lại trạng huống rời rạc, giáo lý lưu truyền khắp nơi nhưng không có kỷ luật. Dù Lâm Ác Thiền từng nảy ra một số lý tưởng chính trị, nhưng bị người Kim, thậm chí là nữ nhân yếu đuối như Lâu Thư Uyển nghiền nát vài lần thì có vẻ như bây giờ hắn đã nhận rõ hiện trạng, không muốn giấy giụa làm gì.
Ninh Nghị dựa vào mạng lưới tình báo của Trúc Ký và những người lục lâm vơ vét về tự nhiên có thể tìm hiểu rõ những tình huống này, nhưng có một lão nhân gia kể chuyện cũ ghép lại các mảnh ghép khiến hắn cảm thấy thú vị. Nếu không phải hắn đang giả làm lính lác không thể nói chuyện, hắn rất muốn hỏi đối phương về tung tích của Thôi Tiểu Lục. Đám người Đỗ Sát chưa từng thấy mặt vị này, không chừng là do bọn họ kiến thức hạn hẹp. Lư Lục Đồng bình phẩm Phương Tịch, Lưu Đại Bưu xong bắt đầu nói đến Châu Đồng:
- Năm đó Châu Đồng trấn giữ ở ngự quyền quán hơn mười năm, tuy rằng hiện giờ nói hắn vô địch thiên hạ, nhưng ta thì thấy năm xưa hắn có danh hiệu này hay không vẫn cần phải bàn lại. Nhưng hắn cũng khá lợi hại, tại sao ư? Bởi vì trừ dạy học sinh ra hắn đi bốn phương ôm chuyện bất bình. Nên lúc nấy ta nói rồi, đánh giỏi chủ yếu là nhờ đi nhiều.
- Mấy năm trước khi Cảnh Hàn Triêu còn ở, người đi trời nam biển bắc đánh ra tiếng tăm là Lâm Tông Ngô, xưa kia là hộ pháp của Ma Ni giáo, không ai ngờ về sau hắn có thể luyện đến cảnh giới đó. Tạm không bàn chuyện kẻ thù hay bằng hữu, năm xưa ở Gia Ngư, lão phu đã đấu vài chiêu với hắn, người này nội lực thâm hậu, thiên hạ khó có đối thủ. Sau này hắn khởi binh kháng Kim ở đất Tấn, cũng xem như có công với nước. Ta thấy hiện giờ các ngươi sắp làm việc lớn, nên có khí độ bao dung thiên hạ, đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ lần này có thể mời hắn đến. Đương nhiên, đây là việc bên trong của các ngươi, lão phu chỉ đề nghị một tiếng thôi.
Tây Qua cười nói:
- Nếu hắn muốn đến thì chúng ta đương nhiên cũng hoan nghênh.
Lư Lục Đồng vừa lòng khích lệ một câu:
- Lòng dạ như vậy có khí thế của Đại Bưu năm xưa.
Lão nhân uống một ngụm trà, qua một lúc, lại nói:
- Thật ra muốn võ nghệ tỉnh tiến thì chủ yếu là phải đi nhiều. Trong mười mấy năm Trung Nguyên biến động lớn, nói là người Bắc xuống Nam, dân chúng lầm than, nhưng trên thực tế cũng buộc bắc quyền nam truyền, dung hợp giao lưu hơn mười năm. Những năm gần đây các ngươi hoặc ở Tây Bắc hoặc ở Tây Nam, không tham dự nhiều vào Giang Nam lục lâm, nhưng theo như lão phu thấy, có một số người đánh ra tên tuổi trong loạn thế này.
- Ví dụ năm xưa ở Lâm An có một vị tên Nhiếp Kim Thành, người này võ nghệ cao, bối cảnh cũng sâu, ngoại hiệu là Mãng Hiệp. Lão phu từng luận bàn vài chiêu với hắn, trò chuyện một buổi chiều. Tiếc rằng lúc Lâm An phá thành, người này hy sinh trong trận chống cự, không thể trốn ra. Ài, người này là anh hùng hiếm có. Dưới tay của hắn có một người tên Trần Quế Chi, nghe tên giống nữ nhân nhưng vóc dáng của người này rất cao, sức lực cực kỳ lớn, nghe nói lần này hắn đến Thành Đô. - Ngoài ra, vùng Tương Sở có một người trung gian ngoại hiệu là Lão Thực Hòa Thượng, tin tức linh hoạt, tia mắt thông thiên, quen biết với các nhà, tuy ít khi ra tay nhưng lão phu biết người này không phải dạng vừa.
Ninh Nghị giơ tay vuốt sống mũi.
Tuy lão nhân không nổi tiếng ở Gia Ngư nhưng tin tức khá là linh thông uyên bác. Lúc này ông nấu rượu luận anh hùng, huyên thuyên giới thiệu nhiều hào hiệp mới xuất hiện mấy năm nay, sau đó dần đi vào chủ đề chính.
Lần này Lư Lục Đồng đến Thành Đô, mang theo con trai thứ Lư Hiếu Luân và mấy đệ tử dưới tay. Người con này của Lư Lục Đồng đã hơn năm mươi tuổi, nghe nói ba mươi năm qua đều rèn luyện trong giang hồ, mỗi năm có một nửa thời gian đi khắp nơi kết giao với gia tộc lớn võ lâm, luận bàn với người khác. Lư Lục Đồng mang theo con trai thứ đến đây vì cảm thấy đã đến lúc cho con xuất sư, xem thử có kiếm được chức vị gì trong Hoa Hạ quân không. Lão nhân cho rằng tốt nhất là kiếm được chức hàm như giáo đầu cấm quân này nọ làm bước đệm.
Trước kia ở nơi như Biện Lương, người tập võ được được chức hàm giáo đầu tám mươi vạn cấm quân được xem là có xuất thân tốt. Nhưng với người Lư gia quen biết Tây Qua, Đỗ Sát thì cho rằng chức vị giáo đầu trong quân chỉ xứng là bước khởi đầu.
- Hoa Hạ quân không ngừng luyện binh trong núi phía Tây, về mặt chiến trận khiến người khâm phục. Nếu tỷ thí quân trận thì Vũ triều phía Đông không có chỗ nào đáng học hỏi, nhưng hơn mười năm võ lâm nam bắc giao hòa dung hợp, chung quy xuất hiện nhiều tuyệt chiêu đáng để tham khảo. Mấy năm nay Hiếu Luân du lịch trong Giang Nam, kết bạn với các danh gia, kiến thức uyên bác, lão phu cảm thấy hắn đủ sức đảm nhiệm chức giáo đầu trong quân, nên cho hắn lại đây kiến thức một phen. Một phần là lão phu quan tâm hậu duệ của cố nhân, thừa dịp còn khỏe mạnh đến đây một chuyến, nhìn xem. Hiếu Luân cũng có vài tuyệt chiêu có thể biểu diễn cho xem ngay bây giờ, ha ha.
Lư Hiếu Luân hơn năm mươi tuổi, vóc dáng cũng khá vạm vỡ. Lúc phụ thân nói chuyện, hắn luôn im lặng, lúc này mới đứng lên vái chào mọi người. Vài gã sư đệ của hắn lấy các dụng cụ biểu diễn ra, ví dụ như xương trâu to, gạch xanh, cột gỗ người.
Xương trâu kia vừa to vừa cứng rắn, được cất trong túi vải, mấy đệ tử lấy ra đặt một khúc xương trước mặt mỗi người. Ninh Nghị hiện giờ cũng xem như thấy rộng biết nhiều, biết đây là biểu diễn dụng cụ biểu diễn Hoàng Nê Thủ. Hoàng Nê Thủ xem như môn võ nghệ ít lưu ý trong lục lâm, khi tập luyện sẽ lấy bùn vàng nhớp nháp làm đạo cụ, tay từ từ bóp lấy nó, từ một cục sình nhỏ dần da có thể dùng năm ngón tay bốc lấy một cục bùn to như trái banh da, thật ra là luyện tập sức mạnh và tính chuẩn xác của năm ngón tay, nên mới được gọi là Hoàng Nê Thủ. Trừ luyện tập bằng cách bốc bùn vàng ra, người luyện tập môn võ nghệ này mỗi ngày phải tay không bảy các loại xương cốt, đến cuối cùng đụng trận với địch, mặc kệ người ta tung quyền hay đá chân thì mình khép hai tay lại có thể đập nát xương tứ chi của đối thủ. Độ cứng của xương trâu hơn xương người nhiều, dùng nó để biểu diễn mới bày ra hết sức mạnh của người biểu diễn.
Ninh Nghị đứng sau lưng Tây Qua và Đỗ Sát. Nhìn Đỗ Sát cầm khúc xương trước mặt lên, khóe môi Ninh Nghị dần nhếch cao, không biết hắn bị chạm vào điểm G gì mà nét mặt dần vặn vẹo vì ráng nhịn cười, bụng liên tục co thắt.
Trước mặt hắn hai là hai vị cao thủ cấp bậc tông sư, mặc dù đưa lưng về phía hắn nhưng đều biết phản ứng của Ninh Nghị. Tây Qua cau mày lườm hắn một cái rồi nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Sát.
Đỗ Sát thở dài, giơ ngón tay gõ nhẹ khúc xương, hắn chỉ có một bàn tay. Tây Qua đã hiểu, cũng che miệng cười lén.
Sau đó là La Bỉnh Nhân bị lây cười theo.
Bên kia, Lư Hiếu Luân giơ hai tay chộp lấy khúc xương bẻ gãy cái rắc.
Hai tay Tây Qua cầm khúc xương vặn thử, La Bỉnh Nhân cũng bắt chước, quả nhiên không thể bẻ gãy. Rồi hai người cùng nhìn về phía Đỗ Sát.
Đỗ Sát buông tiếng thở dài.