Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1279 - Chương 1279: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Va Đao 11

Chương 1279: Trong bông giấu cẩm tú kiếm va đao 11 Chương 1279: Trong bông giấu cẩm tú kiếm va đao 11Chương 1279: Trong bông giấu cẩm tú kiếm va đao 11

Tiếp theo là vài vòng biểu diễn nữa. Lư Hiếu Luân đánh quyền vào cột gỗ người, rồi nào là ưng trảo, phân cân thác cốt thủ, các loại tuyệt kỹ. Nhóm Tây Qua đều là cao thủ, tự nhiên cũng có thể nhìn ra võ nghệ của đối phương tạm được, ít nhất tư thế khá chuẩn. Nhưng với tình huống hiện giờ của Hoa Hạ quân, mỗi lính già đều dính máu, trừ phi Lư Hiếu Luân giết người như ngóe trong Giang Nam, chứ không thì vào quân đội như chim sẻ rơi trúng ổ diều hâu. Mùi máu tươi trên chiến trường hỗ trợ võ nghệ không phải chỉ bày tư thế đẹp là bù đắp được. Năm đó sau khi trận chiến Hạ Thôn, đám người Đồng Quán sai khiến một võ trạng nguyên vào trong Võ Thụy Doanh tiếp quản chiến sự. Võ trạng nguyên muốn đánh ra uy phong trong quân đội, đứng trên lôi đài chọn một lính già lấy cớ là luận bàn, nhưng phân ra sống chết là một đao. Võ trạng nguyên tên là La Thắng Chu bị thương nặng được người nâng ra ngoài, e rằng từ đấy không dám đấu lôi đài với ai nữa.

Với những tay lính già trên chiến trường thì nhiều lúc đấu đàng hoàng khó thắng cao thủ võ lâm, nhưng chỉ cần có thể phá được phòng ngự, bọn họ luôn sẽ chém ra một đao đồng quy vu tận.

Lính già từ Hạ Thôn còn như thế, huống chỉ là quân nhân Hoa Hạ quân dùng mười năm giết khắp thiên hạ. Mấy chục năm trước, binh sĩ giống như Mao Nhất Sơn sẽ run cầm cập núp phía sau chiến trận, mười mấy năm sau đã có thể trực diện bắt lấy đại tướng Nữ Chân dày dạn kinh nghiệm, cứng rắn đè chết trên tảng đá. Khi họ bùng nổ máu điên thì ít ai có thể đối kháng ngay mặt.

Nhóm người Tây Qua và Đỗ Sát liếc nhau, sau đó nói rõ quy định trong Hoa Hạ quân. Hiện tại mới chỉ là một trận thắng chiến tranh toàn diện lần đầu, kỷ luật quân đội nghiêm túc của Hoa Hạ quân ở nhiều khía cạnh không thể nới lỏng, không có đường tắt. Lư gia thế huynh có kỹ năng cao siêu, Hoa Hạ quân tự nhiên vô cùng mong mỏi thế huynh gia nhập, nhưng vẫn phải làm theo trình tự đúng quy định.

Đây không phải là từ chối khéo, Hoa Hạ quân mở rộng cửa đón các anh hùng trong thiên hạ, họ sẽ không đẩy người muốn gia nhập ra. Tuy người Lư gia muốn đi đường tắt, nhưng họ cũng có ưu điểm, Hoa Hạ quân mong họ gia nhập. Nhưng nếu họ không tuân theo quy định trình tự, dù có tài năng cỡ nào thì Hoa Hạ quân cũng không thể đón nhận, càng miễn bàn tính nguy hiểm phá cách cất nhắc Lư Hiếu Luân lên làm giáo đầu, có khác gì đưa đi chịu chết? Dĩ nhiên, lời như vậy không tiện nói thẳng mặt.

Nghe nhóm Tây Qua, Đỗ Sát nói những lời đó, lão nhân vui vẻ tỏ ra đồng ý, khen ngơi quy định của Hoa Hạ quân nghiêm minh. Sau đó lão nhân lại tỏ vẻ nếu Hoa Hạ quân đã có kế hoạch nhận người thì nhi tử và mấy đệ tử tự nhiên sẽ làm theo quy củ, hơn nữa mấy người cũng định tham gia đại hội tỷ võ tổ chức ở Tây Nam, mọi chuyện chờ đến lúc ấy sẽ bàn lại. Sau đó là một buổi xã giao, nói chuyện khách sáo.

Lại tâm sự chuyện quá khứ, hai bên đại khái giảm bớt lúng túng, nhóm Tây Qua mới cáo từ rời đi.

Người vừa đi, đám người Lư Hiếu Luân quay vào sân lập tức xụ mặt.

Hắn nói:

- Phụ thân, rõ ràng là họ coi thường chúng ta.

- Ngươi không đánh bại người Nữ Chân, bị người ta khinh thường thì cãi gì được.

Lư Lục Đồng ngồi xuống cạnh bàn, cầm tách trà lên uống một hớp, cố gắng giấu đi nét mặt u ám, biểu hiện ra phong độ bình tĩnh thản nhiên:

- Hoa Hạ quân làm được chuyện như thế thì họ có cái chất ngạo mạn cũng là chuyện bình thường. Hiếu Luân, muốn lấy được gì thì điều quan trọng nhất là ngươi có thể làm được cái gì.

Lư Hiếu Luân ngẫm nghĩ, nói:

- Nhi tử sẽ cố gắng lấy thứ hạng tốt trong đại hội tỷ võ.

Lư Lục Đồng cầm tách trà, chậm rãi nói:

- Tầm nhìn quá thấp.

Lão nhân đưa mắt nhìn không trung, lặng im thật lâu mới nói:

- Chuẩn bị thiệp, mấy ngày này lão phu mang theo các ngươi đi gặp các đồng đạo võ lâm đến Thành Đô, ngồi xuống tâm sự võ đạo.

Lão nhân chuyển qua nhìn mấy người ở trong phòng, hé môi, qua một lúc gan từng chữ nói: - Năm xưa Lưu Đại Bưu ở trên tay lão phu đã sửa đổi hai chiêu Bá Đao, đến ngày nay hai chiêu này vẫn còn đó, chỉ có lão phu là hiểu rõ sơ hở của nó nhất. Quyết định hay nhất của Lưu Đại Bưu năm đó là truyền Bá Đao cho tất cả người trong trang, mấy năm nay Hoa Hạ quân được quy mô như vậy tất nhiên cũng nhờ một phần của Bá Đao.

- Hiếu Luân, làm người phải biết nhìn xa. Ngươi được thứ hạng sẽ có chút tác dụng, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là nâng Hoa Hạ quân lên.

- Làm người phải được xem trọng, ngươi có thể cổ động, cũng phải phá được nó. Sắp tới ngươi hãy đi cổ động, lão phu muốn bình luận với quần hùng thiên hạ về . .. sơ hở của Bá Đao.

Lư Hiếu Luân và mấy sư đệ nhìn nhau, cùng nói:

- Phụ thân anh minh.

- Sư phụ anh minh.

- Sư phụ tính không bỏ sót.

- Hắc Kỳ sẽ phải hối hận vì chuyện hôm nay.

Trong tiếng tâng bốc của mọi người, lão nhân vuốt râu, mỉm cười sung sướng:

- Ha ha ha ha ha hal

Cùng lúc đó, đoàn người rời khỏi con phố này.

Ninh Nghị và Tây Qua đi cùng một chiếc xe ngựa chạy đến chỗ ắng trong thành phố.

- Lần này thì hay rồi, đắc tội với người. Lão nhân gia là tiền bối võ lâm, tuổi cao đức trọng, coi chừng lão kêu Lâm giáo chủ đến phá ngươi. - Nếu tên mập kia dám đến, dù ta và nàng không ra tay thì hắn cũng không thể sống rời đi Tây Nam. Phía Tần lão và Trần Phàm, bên nào đứng ra cũng dư sức giải quyết hắn.

Bóng đêm dịu dàng, xe ngựa chậm rãi chạy qua đường cái Thành Đô, Ninh Nghị và Tây Qua vừa ngắm cảnh đêm vừa nhỏ giọng trò chuyện.

- Lập Hằng, chàng nói xem, sau lần bại trận ở đất Tấn thì tên mập chết tiệt đó đã đi đâu?

Ninh Nghị cười nói:

- Triển Ngũ hồi âm nói là Lâm Ác Thiền thu một đệ tử, hai năm nay bỏ mặc công việc trong giáo, cũng không lo giáo chúng nữa, chuyên tâm bồi dưỡng nhóc đó. Nói đến thì tên mập này cả đời hùng tâm tráng chí, khoe khoang dục vọng, dã tâm này nọ ở trước mặt người khác. Hiện giờ có thể là đã nhìn thấu một điều, rốt cuộc thừa nhận mình chỉ có tài về mặt võ công, người cũng già nên gửi gắm hy vọng vào thế hệ sau. Thật ra theo như Triển Ngũ nói thì Lâu Thư Uyển từng muốn mời hắn gia nhập đoàn đại biểu của đất Tấn đến Tây Nam để ra oai phủ đầu chúng ta.

- Ý hay à.

Tây Qua suy nghĩ một hồi, nắm tay đập vào lòng bàn tay:

- Tại sao không mời hắn đến?

- Từ góc độ chính trị thì nếu có thể thành công đương nhiên là một việc hay ho, năm xưa tên mập muốn chiếm lợi từ tay Lâu Thư Uyển, kết phường làm ra danh hiệu “huyền nữ giáng trần” gì đó. Kết quả bị Lâu Thư Uyển cho một cú lừa, té hố sâu, hai bên coi như kết thù. Gã mập không mạo hiểm giết nàng ta, nhưng không có nghĩa là trong đầu không có ý muốn giết. Nếu có thể lấy cớ này sẩy chân gã mập, còn giúp đánh lôi đài cho đất Tấn thì Lâu Thư Uyển sẽ là bên thắng lớn nhất.

Tây Qua cười nói:

- Nếu Lâm Ác Thiền và vị Sử Tiến kia cùng đến Tây Nam thì trận lôi đài này sẽ đặc sắc lắm đây, đám người Trúc Ký sẽ rất hưng phấn. Hắn cũng cười:

- Nghe thì thú vị, vấn đề duy nhất là thù của Tần lão, thù của lão nhạc phụ, thù của nhóm người Phương Thất Phật, của nàng, của ta, của Thiệu Khiêm, của Trần Phàm. Hắn vào Kiếm Môn Quan thì phải chết. Nếu hắn thật sự đến Thành Đô, dù đại diện cho ai cũng vô dụng.

Hắn nói đến cuối cùng, trong mắt lóe tia sáng lạnh. Lâu dài tới nay, ân oán với Lâm Ác Thiền nói nhỏ thì không nhỏ, mà nói lớn cũng không quá lớn. Ví dụ như với Ninh Nghị, khắc sâu nhất chẳng qua là Lâm Ác Thiền giết Tần lão, nhưng nhìn từ khía cạnh lớn hơn nữa thì tên này chẳng qua là thanh đao trong tay người khác.

Sau khi hắn giết vua, ân oán với bên lục lâm đã thu nhỏ. Với Lâm Ác Thiền, lúc có thể giết được thì Ninh Nghị sẽ giết thẳng tay, nhưng hắn không có ý muốn mãnh liệt chủ động trả thù. Muốn giết đại tông sư võ nghệ cao thâm như Lâm Ác Thiền sẽ phải trả giá lớn, nhận về lợi nhỏ. Nếu để đối phương tìm được một cơ may sống chạy mất, ngày sau thật sự biến thành không chết không ngừng, bên Ninh Nghị rất khó bảo đảm an toàn.

Mười mấy năm qua, hai bên giữ ăn ý như vậy. Mặc kệ Lâm Ác Thiền thích hư danh cỡ nào cũng tuyệt nhiên không bước vào phạm vi lãnh địa của Hoa Hạ quân. Tuy Ninh Nghị từng gặp đối phương một lần ở đất Tấn, nhưng không cần thiết phải giết người. Nhưng nếu Lâm Ác Thiền đi vào Tây Nam thì ăn ý vô hình này sẽ bị phá vỡ, gã mập đắc tội với toàn bộ cao tầng Hoa Hạ quân. Tạm không bàn đến thù hận năm xưa, để loại người này vào Thành Đô, tuy nhóm người Tây Qua, Ninh Nghị không sợ tên này, nhưng lỡ hắn nổi điên thì ai có thể bảo đảm an toàn của người thân trong nhà?

Ninh Nghị giữ quy củ từ mặt đại cục, nhưng dính dáng đến an nguy của người nhà thì quỷ củ gì dẹp hết. Năm đó ở trại Thanh Mộc, Lâm Ác Thiền và Hồng Đề xem như quyết đấu công bằng, chẳng qua Ninh Nghị hoài nghi Hồng Đề bị đánh tổn thương, hắn liền xúi mọi người đánh hội đồng Lâm mập. Nếu không phải sau đó Hồng Đề khỏe mạnh can ngăn, sau khi hắn ra tay không chừng sẽ giết sạch người chứng kiến. Trong trận hỗn loạn đó, Lâu Thư Uyển cũng là một trong những người có mặt ở hiện trường.
Bình Luận (0)
Comment