Chương 1281: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 13
Chương 1281: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 13Chương 1281: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 13
Hai người kêu xe ngựa ngừng lại, xuống xe ở con phố yên tĩnh ít du khách. Ven đường có hai cửa hàng và nhà dân sáng đèn, nhưng người đi đường đa số là cư dân sống quanh đây, con nít chạy giỡn trên phố.
Hai người đi tới trước, được một lúc thì Ninh Nghị hỏi:
- Có thấy chỗ này giống đêm ở Hàng Châu không?
Tây Qua đáp:
- Đêm ở Hàng Châu là giới nghiêm, không có người!
Ninh Nghị xích lại gần nắm tay nàng. Có hai đứa trẻ đùa giỡn giữa phố chạy lại gần, chúng nhìn thấy cặp nam nữ nắm tay nhau thì phát ra tiếng kêu hơi ngạc nhiên và xấu hổ, tránh sang bên đường. Tây Qua mặc váy bông bi màu xanh mỉm cười với hai đứa trẻ, nàng là cô nương ra từ vùng núi Miêu Cương, dám yêu dám hận, thoải mái rộng rãi, sau khi thành thân mười mấy năm thì có thêm khí độ ung dung.
Ninh Nghị nắm tay nàng, vừa đi tới trước vừa nói:
- Đôi khi ta nghĩ lúc đến Hàng Châu nàng còn nhỏ tuổi, khát khao nói nàng muốn làm cô gái chăn dê, muốn người khắp thiên hạ đều được ăn bánh bao. Nếu ở tình huống khác, đến hôm nay nàng còn có thể kiên định với ý tưởng đó không?
Tây Qua quay đầu nhìn hắn:
-Hum?
- Năm đó trên đường Hàng Châu, là ta nói cho nàng thiên hạ đại đồng, mỗi người bình đảng. A Qua này, có một chút xíu khả năng là tại ta nói những điều đó với nàng nên bao nhiêu năm qua nàng luôn kiên trì nhớ kỹ nó không? Khi ta nghĩ như vậy cứ cảm thấy chuyện này cũn xem như lý tưởng chung của chúng ta, nhỉ?
Lời nói của hắn dịu dàng, nên sau khi Tây Qua nghe xong thì nét mặt vốn hơi kháng cự cũng dịu lại, mắt dần híp theo nụ cười:
- Nhưng chàng đã nói năm đó lừa ta mà. Hắn cười nói:
- Vẫn câu cũ, lúc ấy có phần lừa nhưng không có nghĩa là ta không tin. Ngẫm lại, năm đó ta hỏi Đề Tử rằng nàng ấy muốn gì, ta sẽ lấy nó cột nơ bướm đưa cho nàng ấy, và nàng ấy nói muốn thiên hạ thái bình. Ta có thể thực hiện thiên hạ thái bình, nhưng chỉ có ý tưởng của nàng là đời này chúng ta không thể chạm tới.
Tây Qua nhìn hắn, ánh mắt đượm u oán:
- Là Trần Thiện Quân không thể chạm tới. Đôi khi ta nghĩ nếu để chàng làm những chuyện này thì có khi nào sẽ khác không? Nhưng chàng không chịu làm đã nói nhất định là thế này thế kia. Ta biết Hoa Hạ quân đầu tiên đánh bại Nữ Chân là việc cần làm, chàng không thể làm giống như Trần Thiện Quân, chàng cần ổn định. Nhưng... chàng còn chưa thấy mà...
Ninh Nghị khe khẽ thở dài:
- Nếu... ta đã thấy thì sao?
- Hả?
Phía trước có tiểu thương trở về nhà đi lướt qua họ.
Ước chừng không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, Tây Qua quay đầu nhìn Ninh Nghị, hơi nghi hoặc.
Ninh Nghị chậm rãi bước tới trước, kéo tay nàng lên nhìn:
- Hai mươi năm trước, ngày ta và Đàn Nhi thành thân bị người cầm cục đá đập vào đầu ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã quên hết mọi chuyện, ta đã sớm kể rồi nhớ không?
Nàng đáp:
- Nhớ, ta nhớ tên kia là Tiết Tiến, lần đầu nghe kể ta còn định bụng sau này sẽ mang chàng đi trả thù.
- Bỏ đi, Ninh Lập Hằng trước khi bị đánh là mọt sách ngớ ngẩn, sau khi bị đánh khó khăn lắm mới thông đầu óc, cứ nhớ về cái tốt của người ta thôi.
Tây Qua nhìn hắn, cười nói:
- Lúc tỷ muội tâm sự, Đàn Nhi nói đúng là kỳ lạ, trước khi gả cho chàng từng đi xem hai lần, chàng chỉ biết đầy miệng chi, hồ, giả dã, sau khi thành thân mới phát hiện chàng có nhiều ý đồ xấu nhưng giấu trong lòng, cái này gọi là thầm khoe nhỉ.
Thấy hắn lườm mình, nàng mới đổi giọng:
- Ưm, việc chính mà chàng nói là đã gặp ở đâu?
Ninh Nghị thu về ánh nhìn, cười nói:
- Nói ra có lẽ nàng không tin, mấy ngày ta bị đánh ngất xỉu đã thả hồn lên trời, nhìn thấy . .. cảnh tượng của một thế giới khác, trong mơ màng dường như nhìn thấy lịch sử trăm năm. Nàng đừng nhéo ta, có lẽ nàng không tin tưởng nhưng hãy nghe ta nói đã. Ta là một con mọt sách đần ngốc mà đột nhiên mở mang đầu óc, nàng không cảm thấy kỳ lạ ư? Từ xưa đến nay có nhiều cầu chuyện hồn dạo chơi lên trời, Trang Sinh mơ làm bươm bướm, ta nhìn thấy một loại khả năng khác của cõi đời này thì có gì lạ?
Vẻ mặt của Tây Qua hơi bất đắc dĩ, cáu kỉnh cười nói:
- Vậy chàng nói tiếp đi, thế giới kia thế nào?
- Là từ bây giờ đến một nghìn năm sau chỗ chúng ta vẫn không phát triển ra truy nguyên học có hệ thống.
- Người trong một nghìn năm này lẽ nào chết hết rồi?
- Cũng không thể nói như vậy, hệ thống huyền học của Nho gia sau triều đạo của chúng ta đi tới địa vị thống trị tuyệt đối, bọn họ phát huy tỉnh thần “dân khả” càng sâu, quân thần phụ tử, đặt ra quy tắc thân phận trọn bộ cho người trong thiên hạ. Khi không có kẻ địch bên ngoài thì bọn họ ở bên trong ích kỷ nghĩ cho mình, khi có kẻ địch thì bọn họ đồng hóa chống địch, cho nên một nghìn năm tiếp theo triều đại thay đổi, hợp rồi tan, tan lại hợp, truy nguyên học không cần xuất hiện thì mọi người vẫn có thể sống tạm ổn. Tiếp đó ... ta đã nói về châu Âu với nàng rồi, bên đó hiện tại rất thảm, cùng tất biến, biến tắc thông*, đầu tiên là phát triển truy nguyên hoc . . . (*) Dân khả sử do chỉ, không thể sử biết chi: Câu nói của Khổng Tử có nhiều cách hiểu tùy theo nó ở trong trường hợp nào, có một giải nghĩa đây là quan điểm của người thống trị đối phương người bị thống trị. Ý chỉ người thống trị sai khiến dân chúng đi làm việc nhưng không cần để họ hiểu rõ tại sao cần làm như vậy. Đây là một tư tưởng của giai cấp thống trị thời phong kiến.
(*) Cùng tất biến, biến tắc thông: Có thể hiểu theo hai nghĩa, một là khi sự vật đến tận cùng thì hãy thay đổi để bước sang trang mới. Hoặc khi ở cảnh khó khăn phải nghĩ cách biến đổi để phát triển.
Tây Qua bĩu môi nói:
- Giống mơ mở đầu kể chuyện của Trúc Ký. Tại sao chúng ta qua một nghìn năm vẫn không thể phát triển ra truy nguyên học.
Ninh Nghị suy nghĩ một hồi:
- À thì... tạm vậy cứ cho là bên chúng ta có cuộc sống quá tốt, tuy dân chúng cũng khổ nhưng có một nửa thời gian vẫn đủ sức nuôi dưỡng một đám ăn thịt chỉ biết nằm hưởng thụ. Khi không còn áp lực sinh tồn, đám người ăn thịt này càng thích nghiên cứu huyền học, nghiên cứu triết học, càng thêm để ý đúng và sai, làm người càng chú ý hơn. Nhưng trạng huống bên châu Âu tệ hơn chúng ta, hở chút là chết người, cho nên so sánh thì bên họ thiết thực hơn, nhặt chút quy luật liền lợi dụng được quy luật khởi điểm. Cho nên chúng ta càng thêm để ý ảo tưởng đối với tổng thể, còn bọn họ thì để ý nhiều đến trước mắt hơn, giải thích chưa chính xác lắm, cứ tạm chấp nhận như vậy đi.
Ninh Nghị vươn tay ra:
- Quay lại việc chính, tóm lại mặc kệ thế nào, hiện tại truy nguyên học là bọn họ phát minh. Một nghìn năm sau, người cầm quyền trên mảnh đất của chúng ta là chính quyền ngoại tộc, người Mãn Châu thổi phồng với người khác rằng mình là hậu dụe của người Kim hiện nay. Nàng đừng cười, trùng hợp vậy đấy.
Tây Qua kiềm nén không chỉ trích hành vi không chút sáng ý của hắn:
- Vậy là một nghìn năm sau chung quy đám người Kim được thiên hạ, chàng nói tiếp đi. - Người Mãn Châu bế quan tỏa cảng, tuy rằng không có truy nguyên học, nhưng nghệ thuật thống trị của Nho gia phát triển không ngừng, bọn họ cảm thấy chính mình là Thiên triều thượng quốc, sống rất tốt. Nhưng người châu Âu đến, cưỡi thuyền sắt pháo to, cầm súng kíp. Bọn họ muốn đến cướp đồ, muốn làm ăn, buộc nhà Thanh phải mở cảng để bảo vệ ích lợi của họ. Lúc đầu hai bên tò mò lan nhau nên không đánh, nhưng làm ăn rồi dần da ma sát.
- Không thể viết dạng truyện như vậy, người đọc biết ngay chàng sẽ viết nội dung gì tiếp theo, làm gì có ai viết mình thành nhân vật phản diện.
Ninh Nghị lườm nàng, quyết định không so đo bị nàng ngắt lời:
- Người châu Âu có hỏa khí lợi hại, Mãn Thanh cũng cảm thấy chính mình là Thiên triều thượng quốc, người cầm quyền nhà Thanh ngay lúc đó là một thái hậu, tên là Từ Hi, người này không liên quan Chu Bội, nói đánh liền đánh, Mãn Thanh chúng ta tuyên chiến với toàn thiên hạ. Đánh trận khiến mọi người phát hiện Thiên triều thượng quốc đã là cá nằm trên thớt thịt, quân đội mấy vạn, mấy chục vạn cũng không đánh lại bộ đội mấy nghìn người của người ta.
- Xã hội quốc tế là lạc hậu sẽ bị đánh, một khi đánh không lại, thứ tốt trong nước sẽ bị kẻ địch lấy đủ mọi cớ phân chia. Bắt đầu từ lúc ấy, toàn bộ Trung Quốc rơi vào . . . trạng huống bịnhiều quốc gia, bao gồm châu Âu luân phiên xâm lược, phân chia, vàng bạc bị cướp, người bị đồ sát, văn vật bị lấy đi, nhà bị đốt cháy, kéo dài mãi đến mấy chục, trên trăm năm.
Khi Ninh Nghị nói đến đoạn này thì ngữ điệu trở nên chậm chạp.
Lúc đầu Tây Qua còn cho rằng phu quân đang nói đùa, nghe đến đây thì nhập tâm hơn, nàng cau mày phản bác:
- Nói nhảm, Vũ triều cũng bị Kim quốc đánh như vậy, nhưng chỉ mất mười mấy năm đã vượt qua được. Dù là xưa kia, trạng huống luôn bị đánh trên trăm năm cũng rất ít, chênh lệch với người ta thì không biết học tập à? Dù là lúc đầu tạo ra thuốc nổ đại pháo thì Lập Hằng cũng chỉ tốn hơn mười năm!
Ninh Nghị mỉm cười nói:
- Sự lạc hậu của Mãn Thanh đầu tiên đương nhiên là vì truy nguyên học lạc hậu, nhưng đó chỉ là biểu tượng, vấn đề càng sâu hơn là lạc hậu về người và văn hóa lúc ấy. Nho Học bắt đầu từ hiện tại lại phát triển một nghìn năm, nó đã ben lưới chắc chắn ở bên trong, đè ép tư duy của con người, quấn chặt tay chân từ các mặt như sinh hoạt, làm việc, xã giao. Muốn đánh bại người châu Âu thì chỉ cần phát triển truy nguyên tốt hơn họ là được, nhưng kết cấu tư duy của mình không thích hợp làm truy nguyên, mình làm thì người ta cũng làm, mình vĩnh viễn không thể bắt kịp kẻ địch. A Qua, hiện giờ ta bán đồ cho mọi người cũng vì nguyên nhân như thế, không thay đổi tư duy thì
bọn họ vĩnh viễn sẽ chậm hơn ta một bước.