Phía bắc thành Biện Lương, Ngũ Trượng Lĩnh.
Đêm khuya, gió tuyết đóng băng mọi thứ trong thiên địa.
Trên Ngũ Trượng Lĩnh có đống lửa đang đốt cháy, mấy nghìn người đang tụ tập ở đỉnh núi lạnh lẽo, bởi vì xung quanh không có nhiều củi gỗ, không đốt được nhiều đống lửa, binh sĩ và ngựa chiến tụm lại, dựa vào nhau sưởi ấm trong gió tuyết.
Phương xa dưới núi có ánh lửa tuần tra, tựa như sứ giả bắt hồn trong bóng tối lặng lẽ.
Không bao lâu sau, có tiếng la giết vang lên, theo gió tuyết bay khắp đỉnh núi, binh sĩ nâng cao tinh thần, cảnh giác kẻ địch đến từ bóng tối, nhưng không lâu sau, bọn họ phát hiện đấy chỉ là kế tấn công tâm lý ban đêm của kẻ địch.
Trong một lều nhỏ ở chính giữa doanh địa, lão nhân trên người quấn băng vải còn đang chảy máu mở mắt ra, lắng nghe âm thanh.
- Người cầu viện . . . lao ra chưa . . .
Phó tướng già đi theo bên cạnh lão nhân nhiều năm, Vương Hoằng Giáp đáp:
- Lao ra, lao ra rồi . . .
- Đừng ở trong này, cẩn thận bị vây, khiến mọi người đi mau . . .
- Rõ!
Vương Hoằng Giáp lên tiếng đồng ý, một lúc sau hắn rời khỏi lều nhỏ, tướng lĩnh mang vết thương nặng đi tới nói:
- Bốn phía đều đã bị người Nữ Chân cắt đứt đường đi . . .
. . .
- . . . đường đi của Tây quân đã bị quân ta cắt đứt hết!
Bên ngoài Ngũ Trượng Lĩnh, trong doanh địa dựng lên tạm thời, thám báo chạy tới báo cáo tình huống với Tông Vọng.
Tông Vọng từ lưng ngựa leo xuống, cởi bỏ áo choàng ném cho tùy tùng:
- Cũng tốt, vây quanh bọn họ! Nếu bọn họ muốn phá vòng vây thì lại gặt một mớ cho ta! Ta muốn tất cả bọn chúng đều chết ở đây!
Đánh trận cả ngày hôm nay, trước sự tấn công mãnh liệt của người Nữ Chân, Tây quân chống chọi hơn nửa ngày rồi tan tác. Chủng Sư Trung dẫn dắt đa số người một đường chạy trốn, nhưng sự thực là Tông Vọng trút hết bực tức của trận đánh lần này lên đội Tây quân liều mạng không muốn sống, khi kỵ binh Nữ Chân triển khai truy sát mãnh liệt với Tây quân, bản trận của Tây quân vốn không có khả năng thuận lợi chạy trốn, dọc đường trốn bọn họ bị chia cắt, ai đi rời ra đều bị đồ sát, đến cuối cùng bị buộc trốn lên ngọn núi này, hai bên mới đều ngừng lại.
Không bao lâu, lại có người đến.
- Bẩm báo đại soái, bên Biện Lương có sứ giả ra khỏi thành, là người Vũ triều lần trước lại đây đàm phán. Hoàng đế Vũ triều . . .
- Giết hắn.
- . . . muốn hòa đàm với phe ta.
- Ồ? Vậy tạm thời không giết hắn, mang hắn tới nơi này.
- Rõ!
- Khiến hắn nhìn ta giết sạch những người này, rồi mới hòa đàm với bọn chúng!
. . .
Biện Lương.
Đêm khuya, trong nhà nhỏ gần tường thành, người từ ngoài thành tiến vào trông thấy lão nhân gia kia.
- Chủng soái . . .
Mấy tiểu tướng bình thường trên người mang vết máu quỳ xuống, có người trông thấy lão nhân đến thì thậm chí bật khóc.
Chủng Sư Đạo bưng nước nóng đi hướng bọn họ, vỗ vai của họ:
- Biết, biết.
- Chủng soái, Tiểu Chủng tướng công bị nhốt ở Ngũ Trượng Lĩnh . . .
- Biết, biết, nhóm Trình Minh đến trước các ngươi một bước, đã biết, trước tiên uống miếng nước nóng ấm người . . .
- Chủng soái, triều đình có xuất binh không . . .
- Ta nói biết!
Lão nhân trầm giọng quát, tiếp đó nói:
- Chuyện kế tiếp ta sẽ xử lý, chốc nữa các ngươi ăn một ít, chạm mặt với nhóm Trình Minh đi. Sẽ có người sắp xếp cho các ngươi chữa thương và ở lại.
- Chủng soái . . .
Chốc lát sau, mấy người bị người mang đi, trong phòng, Chủng Sư Đạo ngồi trên ghế, nhìn ánh đèn leo lắt gần đó. Lát sau thân binh đến, báo cáo đã dàn xếp xong cho các đồng bạn.
Chủng Sư Đạo gật đầu, nói:
- Ngươi đi xuống đi.
- Rõ!
Thân binh đáp lại một tiếng, lúc sắp đi đến cửa phòng thì quay đầu nhìn, lão nhân vẫn ngồi thẫn thờ ở chỗ kia, mắt nhìn ngọn nến phía trước.
Thân binh không kiềm được nói:
- Chủng soái, hay là chúng ta năn nỉ triều đình . . .
- Việc không thể nào thì đừng cố làm khiến người ghét.
Chủng Sư Đạo đáp lại một câu, trong đầu nhớ tới Tần Tự Nguyên, nhớ lại những lời bọn họ nói lúc đứng ở đầu tường, trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, lão nhân lặng lẽ khép mắt lại, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hơi mấp máy.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Trượng Lĩnh.
Gió tuyết ngừng rơi.
Chủng Sư Trung ra khỏi lều.
Tuy rằng bị gọi là Tiểu Chủng tướng công, nhưng hắn đã lớn tuổi, đầu đầy tóc bạc. Hôm qua hắn bị thương nghiêm trọng, nhưng lúc này vẫn mặc vào áo giáp, tiếp đó hắn leo lên ngựa chiến, chộp lấy quan đao.
Binh sĩ tụ tập đến chỗ Chủng Sư Trung, có nhiều người tối hôm qua bị đông chết rồi, lúc này đã không thể động.
- Gia huynh rồi sẽ đến.
Chủng Sư Trung không để ý binh sĩ đã chết, nói với Vương Hoằng Giáp:
- Theo ta phá vòng vây!
Vương Hoằng Giáp lên tiếng:
- Rõ!
Thành Biện Lương.
Chủng Sư Đạo đứng ở đầu tường, nhìn hướng cánh đồng tuyết dường như bất tận ở phương xa.
Nơi khuất ngoài tầm mắt của Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Trung giục ngựa vung đao xông hướng đội kỵ binh của người Nữ Chân.
Hạ Thôn, quân đội nhổ trại xuất chinh.
Trong phòng nhỏ thành Biện Lương, Tiết Trường Công mở mắt ra, xoang mũi ngửi được mùi thuốc nồng nặc, trên người bị băng bó kín mít. Tiết Trường Công hơi nghiêng đầu, trên giường nhỏ bên cạnh, một nữ nhân cũng nằm ở nơi đó, sắc mặt của nàng nhợt nhạt, hô hấp mong manh, cũng mùi thuốc đầy người, nhưng dù sao còn có hô hấp, đó là Hạ Lôi Nhi.
Không lâu sau, Tiết Trường Công cũng không biết là qua bao lâu, có người đến nói cho hắn rằng sắp nghị hòa với người Nữ Chân.
Gió tuyết ngoài khung cửa sổ đã ngừng, sau khi trải qua mù mịt và gió tuyết dài lâu như địa ngục, lần đầu tiên bọn họ rốt cuộc trông thấy tia sáng.
. . .
Mây đen, tuyết sa mạc, thành quách.
Biện Lương.
Thành trì chứa trăm vạn người nhưng vào mùa đông này không còn nhộn nhịp như xưa. Cách một bức tường, dưới tường thành mạn bắc, trong sông bảo vệ thành lặng lẽ đóng lớp băng dày, máu tươi, xác chết, trên tường thành ném đồ vật xuống có một nửa chìm vào đáy sông, một nửa nhô ra khỏi mặt băng, trong quá trình rã rồi đông, đông rồi rã dần hình thành tượng băng dữ tợn. Lúc này, ngay cả doanh địa người Nữ Chân ở phương xa cũng yên tĩnh lại.
Trong tường thành dày chắc cao ngất, màu xám trắng nhuộm đẫm mọi thứ, ngẫu nhiên có sắc đỏ của lửa cũng không quá thắm tươi. Thành thị chìm đắm trong sầu bi của chết chóc, còn chưa thể thức tỉnh, đa số xác của người chết bị đốt cháy ở một đầu thành thị, người nhà của người hy sinh lĩnh một nắm tro cốt về, bỏ vào quan tài, làm linh vị. Bởi vì cửa thành đóng kín, nhiều cửa nhỏ nhà nghèo không thể làm quan tài. Bên này vang tiếng kèn xô- na, bên kia ngừng tiếng kèn xô- na, nhà nhà tràn ngập tiếng khóc, nhưng khi đau lòng đến tột cùng thì thậm chí không thể phát ra tiếng nức nở. Một số người già, phụ nữ khi nghe tin con của mình, chồng của mình chết, bọn họ cũng hoặc bị đông lạnh, hoặc đói bụng, hoặc là buồn rầu quá mức mà lặng lẽ chết đi.