Bi thống và thê lương như vậy là cảnh tượng chưa từng có trong toàn bộ thành thị. Dù đại chiến công phòng đã dừng lại, nhưng cảm giác căng thẳng bao phủ trong ngoài thành trì vẫn chưa rút đi. Từ sau khi Tây quân Chủng Sư Trung đánh với Tông Vọng toàn quân bị diệt, ngoài thành mỗi ngày vẫn đang hòa đàm. Chưa hòa đàm xong, ai cũng không biết khi nào thì người Nữ Chân sẽ đến tấn công thành trì.
Lúc trước mọi người ôm quyết tâm cùng chết với thành nay đã qua, sau khi hơi thả lỏng thì đau đớn tuôn trào, không còn bao nhiêu người có nhuệ khí như vậy nữa. Mọi người trong thành lòng thấp thỏm, chú ý tin tức phía bắc thành, đôi khi tiếng bước chân không kiềm được đạp khẽ khàng, sợ kinh động thú hoang Nữ Chân ở bên kia. Thành trì bị vây lâu ngày trong mùa đông, toàn bộ thành thị dần đông thành tảng băng lớn.
Mạch nước ngầm lặng lẽ dâng lên.
Hoa mai vàng nở, trong góc sân thêm chút sắc đỏ tươi thắm, người hầu cố gắng hết sức cẩn thận đi qua cửa hiên, trong chính sảnh trong sân, đám đàn ông nói chuyện với nhau. Dẫn đầu là Đường Khác Đường Khâm Tẩu, ở bên cạnh làm khách là Yến Chính Yến Đạo Chương.
Lửa than đốt trong lò đồng hoa văn thú, hai người nhỏ giọng nói chuyện, yên ả không có nhiều gợn sóng.
- . . . trận chiến Biện Lương đến lúc này thì số người thương vong đếm không xuể. Những người đã chết không thể để họ chết không chút giá trị như vậy. Tuy lúc trước Đường mỗ hết sức ủng hộ chủ hòa, có nhiều ý nghĩ giống với Lý tướng, Tần tướng. Người Kim tính tình cứng cỏi như hổ như sói, nếu đã đánh rồi thì sao chịu hòa, hòa đàm thì không nên tiếp tục lùi bước. Nếu không thì người Kim sẽ ngóc đầu trở lại. Mấy ngày nay ta và Hi Đạo hiền đệ thường hay nghị luận.
- Yến mỗ đương nhiên hiểu băn khoăn của Đường đại nhân, Cảnh đại nhân, hòa đàm không thể qua loa, nhưng mà . . . Lý Chuyết Lý đại nhân tính tình quá mức cẩn thận, sợ là hắn chỉ muốn làm theo phép, ứng đối không ổn thỏa. Mà việc này không thể quá chậm, nếu như kéo dài tiếp, người Nữ Chân không có lương thảo, đành phải ùa ra ngoài mấy trăm dặm cướp bóc, đến lúc đó, hòa đàm nhất định thất bại. Thật khó nắm chừng mực.
- Thái thái sư minh giám, nhưng theo Đường Mỗ nghĩ thì ngoài thành có Vũ Thụy quân ở, chưa chắc người Nữ Chân dám làm bậy, bây giờ chúng ta lại đang thu gom Tây quân tan tác, tin tưởng Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không muốn ở lại đây đâu. Việc hòa đàm là ưu tiên nhất, những chuyện khác xếp sau, một là vì tinh binh, hai là vì Thái Nguyên. Ta có tinh binh, có thể ứng phó người Nữ Chân lần sau xuống nam, có Thái Nguyên thì lần này đại chiến mới không đến nỗi mất mát quá lớn, còn về tiền vật tuế tệ* thì có thể tiếp tục sử dụng tiền lệ Vũ Liêu.
(*) Tuế tệ nghĩa đơn giản là địa phương nộp lên cho triều đình (ví dụ như thuế), hoặc triều đình phát bạc, vật cho nước khác để đổi lấy hòa bình. Như thời Tống đã đưa tuế tệ cho Kim, Liêu.
- Tiếc rằng việc này không phải do chúng ta quyết định.
- Đúng rồi. Đại chiến lần này người ra sức nhiều là hai tướng Tả, Hữu, là Tây quân, là chúng tướng công. Phe chủ hòa như chúng ta đúng là không có việc gì để lại. Nhưng đến lúc như vậy, trên dưới triều đình phải chung sức về một hướng. Hôm qua Đường mỗ từng tìm Tần tướng nghị luận, lần này đại chiến, Hữu tướng phủ ra sức nhiều nhất, hai nhi tử trong nhà của ngài ấy, Thiệu Hòa ở Thái Nguyên đánh Tông Hàn, Thiệu Khiêm ở Hạ Thôn đẩy lùi Oán quân, vốn có công lớn không gì sánh bằng. Nhưng Hữu tướng vì muốn tị hiềm đã nảy ý thoái ẩn.
- Tần tướng hào kiệt một đời, nếu lúc này có thể an toàn rút lui cũng xem như một giai thoại.
- Vì nước vì dân, tuy nghìn vạn người mà ngô vãng hĩ*, nay quốc gặp nạn, sao cho phép vì danh tiếng của bản thân mà nhẹ nhàng rút lui. Đường mỗ hiểu suy nghĩ trong lòng của Hữu tướng, ngày trước vì ý tưởng chiến hay hòa, ta và hắn từng nhiều lần nổi lên tranh chấp, nhưng đó là vì quốc gia, tuyệt đối không phải vì thù riêng. Lần này Tần Tự Nguyên tị hiềm nhưng không phải là việc may mắn cho quốc gia. Đạo Chương hiền đệ, Võ Thụy Doanh không thể tùy tiện đổi tướng, Thái Nguyên không thể mất, những chuyện này đều rơi xuống người Hữu tướng.
(*) Tuy nghìn vạn người mà ngô vãng hĩ: Dù bị muôn người ngăn cản ta vẫn tiến tới. Ý chỉ tinh thần dũng cảm tiến tới, ra từ tục ngữ “Mạnh Tử – Công Tôn Sửu thượng”
- Đường huynh đã nói như vậy thì Yến mỗ sẽ cùng Đường huynh tiến lùi.
Trong lúc lửa than đốt cháy, tiếng nói chuyện khe khẽ dần đến cuối, Yến Chính đứng lên cáo từ, Đường Khác tiễn hắn đi ra, trong sân bên ngoài, mai vàng tôn lên tuyết trắng, phong cảnh tươi mát động lòng người.
Lại chào từ biệt nhau, Yến Chính cười nói:
- Năm nay tuyết lớn, bận việc nhiều, chỉ mong năm sau thái bình, xem như tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa.
Đường Khác chắp tay cười cười:
- Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa, hy vọng như vậy.
Đường Khác đưa Yến Chính ra ngoài cửa, khi quay về thì thấy dưới mái hiên bên ngoài sảnh đường đứng một lão nhân khác bưng tách trà ngắm tuyết, đây là phụ tá trong phủ của Đường Khác, đại nho Hứa Hướng Huyền.
- Cùng tiến cùng lùi, nói thì khảng khái, nhưng con người của Yến Đạo Chương không có xương cốt.
- Mong rằng hắn sẽ gửi những lời này đến Thái thái sư.
Trong triều đình, Yến Chính được đánh giá rất tốt, một mặt là tính cách chánh trực, mặt khác là xưa nay hay qua lại với đại gia có tài có đức giống như Đường Khác, nhưng trên thực tế, hắn cũng là quân cờ của Thái Kinh. Thường ngày thì nghiêng về phe chủ hòa, vào phút chen chốt chỉ là người truyền lời.
- Mới rồi nhóm người Cảnh đại nhân phái người đến truyền lời, bên quốc công gia trả lời mập mờ, xem ra sự tình lần này hắn không muốn đứng ra.
- Thu phục Yến Vân, rút lui trên đỉnh vinh quang, Sở quốc công đã có danh tiếng trước mặt và sau lưng mọi người, không chịu đứng ra cũng là lẽ tất nhiên.
Hai người tán gẫu mấy câu, lại im lặng một lúc, lửa than trong phòng bắn ra một tia lửa, ngoài phòng tuyết lạnh kinh người.
Đường Khác ngắm cảnh tuyết này giây lát rồi thở dài.
- Mùa đông còn chưa qua.
Hắn khép mắt lại, thở ra một làn khói trắng.
- Kinh trập sắp đến rồi.