Tiết Trường Công trên người quấn băng vải, ngồi trên ghế, cấp trên ghé đến, là hai thượng ti trong quân đến thăm hắn. Một người tên Hồ Đường, một người tên Trầm Giác, đều là cao tầng trong Phủng Nhật quân. Họ trò chuyện một lúc.
- Hiện giờ chiến tuyến của người Nữ Chân đã lùi, việc phòng thủ trong thành đã có thể tạm lơi lỏng. Vị trí chỗ Tiết huynh đệ tuy khẩn yếu, nhưng lúc này có thể yên tâm tu dưỡng, không đến mức hỏng việc.
- Chỉ cần hòa đàm kết thúc, mọi người cuối cùng có thể thở ra, Tiết huynh đệ lần này sẽ chiếm công đầu, đây là phú quý cực kỳ lớn. Đến lúc đó, mấy cuyện trong nhà của Tiết huynh đệ đều sẽ thay đổi.
Tiết Trường Công suy yếu cười cười:
- Cửa nhỏ nhà nghèo, đều là nhờ vào chư vị quan trên và huynh đệ nâng đỡ, tặng đồ cho đến bây giờ còn chưa tính rõ ràng được. Một trận đại chiến, thi cốt của các huynh đệ còn chưa lạnh, nhớ tới việc này, Tiết mỗ trong lòng áy náy không yên.
Hồ Đường phất tay:
- Ài, không thể nói như vậy, chúng ta là quân nhân, công danh lấy từ lưỡi đao, treo đầu người trên dây lưng quần. Huynh đệ dưới lòng đất không có phúc phần, may mắn sống thì nên ăn nên uống, nên hưởng thụ việc vui thì cứ hưởng thụ. Đám người đọc sách kia mà nghe được lời này sẽ mắng ta, nhưng trong quân là như thế. Tiết huynh đệ nhớ huynh đệ dưới tay là chuyện tốt, nhưng nên hưởng thụ phần mình thì đừng bỏ qua, như vậy thì các huynh đệ mới dám đi theo ngươi liều mạng.
Trầm Giác cười nói:
- Nếu lần này có thể sống, đương nhiên là thăng quan phát tài, đến lúc đó, Tiết huynh đệ nhớ mời tiệc ở Phàn lâu, huynh đệ chắc chắn đến, ha ha ha ha ha ha!
Bọn họ nói tất nhiên là lẽ phải, Tiết Trường Công mỉm cười gật đầu nghe theo:
- Nhưng tình huống ngoài thành hiện giờ rốt cuộc thế nào? Ta nằm trên giường mấy ngày, loáng thoáng nghe người ta nói đôi câu. Hòa đàm chung quy không thể tin tưởng hoàn toàn, nếu sĩ khí của chúng ta yếu mà người Nữ Chân lại đến thì sẽ là họa lớn gặp trời. Mặt khác, nghe nói Tiểu Chủng tướng công xảy ra chuyện, cũng không biết cụ thể như thế nào?
Hồ Đường lắc đầu, nói:
- Tây quân là nam nhi chân chính, khác với đám người ngoài thành chúng ta. Trận chiến cuối cùng trên Ngũ Trượng Lĩnh, Tiểu Chủng tướng công trên người bị thương nặng, tự mình dẫn tướng sĩ đánh sâu vào Tông Vọng, cuối cùng bị giết bêu đầu, nhiều kỵ binh thân vệ dưới tay của hắn vốn trốn chạy, nhưng mà vì cứu về thi thể của Tiểu Chủng tướng công mà liên tục năm lần xông trận, lần cuối cùng chỉ còn ba mươi mấy người, tất cả đều bị thương nặng, người ngựa đẫm máu, mãi đến khi toàn quân bị diệt. Lão Chủng tướng công là người kiên cường, nghe trong quân nói Tiểu Chủng tướng công xua quân đến, từng phái người thỉnh kinh thành xuất binh tập kích quấy rối, về sau đại bại, cũng từng khiến thân binh cầu viện, thân binh vào thành, Lão Chủng tướng công giữ bọn họ lại. Hiện giờ ở đại doanh Nữ Chân, đầu của Tiểu Chủng tướng công và mấy trăm người xông trận đều bị treo ngoài lều, ngoài thành hòa đàm cũng có xếp việc này vào danh sách.
Trầm Giác nhỏ giọng nói:
- Nghe có người nói, Tiểu Chủng tướng công anh dũng chiến đấu mãi đến khi chết trận, vẫn vững tin Lão Chủng tướng công sẽ lãnh binh đến cứu, trên chiến trận mấy lần dùng lời nói ủng hộ sĩ khí. Nhưng mãi đến phút cuối cùng, năm quân trong kinh không động. Cũng có người nói Tiểu Chủng tướng công khi đụng trận với Tông Vọng mà không kịp chạy trốn thì đã biết kết quả của việc này, chẳng qua nói mấy lời dối trá để lừa gạt mọi người.
Trầm Giác tạm dừng rồi nói tiếp:
- Sau khi Tiểu Chủng tướng công chết, mấy quân đội Vũ Thắng, Vũ Uy đều đến. Hơn mười vạn người dưới trướng đám người Trần Ngạn Thù, Phương Luyện, Lâm Hạc Đường tiến lên. Thật ra nếu không có một kích của Tây quân, e rằng không hòa đàm nhanh như vậy.
Thủ thành gặp một tháng, sớm thấy quá nhiều chuyện bi tráng, nhưng lúc này nói đến việc này, trong phòng vẫn có chút trầm mặc. Qua một lúc, Tiết Trường Công ho khan mấy tiếng vì vết thương.
Hồ Đường cười cười:
- Nói đến quân công thì đám người Hạ Thôn đánh lùi Quách Dược Sư, hiện giờ lại giằng co với Nữ Chân ở ngoài thành, nếu như luận công ban thưởng, không chừng là bọn họ được công lao lớn nhất.
Trầm Giác nhỏ giọng nói:
- Quốc triêu trị quân xưa nay lấy văn thần dẫn đầu, chúng ta ở trong quân bị cản tay nhiều không đếm xuể, kết quả, mọi người đánh không được thì bị nói là tướng sĩ vô năng, võ tướng chúng ta có miệng mà không cãi được. Tần Thiệu Khiêm, hắn là con của Hữu tướng, làm việc tự nhiên không chịu trói buộc, còn đại bại Oán quân, đây là chuyện tốt, nhưng . . . Ài, tóm lại, có thể thắng vẫn tốt hơn.
Hồ Đường cười nói:
- Bọn họ ở ngoài thành cũng không khỏe hơn ai khác. Quân đội Hạ Thôn nói là lấy Võ Thụy Doanh dẫn đầu, trên thực tế quân đội ngoài thành sớm bị đánh tan, hiện giờ một mặt giằng co với người Nữ Chân, một mặt tranh cãi. Mấy chỉ huy sứ, Trần Ngạn Thù, Phương Luyện, Lâm Hạc Đường đều không hiền gì. Nghe nói bọn họ đóng binh ngoài thành, mỗi ngày chạy đi Võ Thụy Doanh đòi người, bên trên muốn, bên dưới cung cần, phái huynh đệ của bọn họ ra ngoài du thuyết. Đám người Hạ Thôn ít nhiều gì đánh ra chút xương cứng, có bọn họ làm khung xương chống thì đánh trận không đến mức khó coi, trên tay mọi người đều không có người, muốn mượn gà đẻ trứng.
- Hiện giờ chúng ta còn chưa tiếp xúc ngoài thành, chờ khi người Nữ Chân rời đi, e rằng cũng sẽ có chút ma sát qua lại. Tiết huynh đệ dẫn người là mũi nhọn trong Phủng Nhật quân chúng ta, chúng ta đụng độ ngay mặt với người Nữ Chân, bọn họ thì ở ngoài thành ứng đối, đánh Quách Dược Sư, ai càng khó khăn, thật đúng là khó nói. Đến lúc đó, đội ngũ trong kinh chúng ta không ỷ thế hiếp người, không cần tranh quân công nhưng cũng không thể mất uy phong.
- Đừng quá lo, bọn họ ở ngoài thành gặp phiền phức còn chưa xong, có đôi lúc cây cao đón giáo không tốt, được lợi toàn là người âm thầm làm giàu.
Mấy người bàn về việc ở ngoài thành, không xem như vui sướng khi người gặp họa, chẳng qua trong quân vì tranh công, ma sát đều là chuyện thường, chuẩn bị tâm lý cho nhau mà thôi.
Đối với dân chúng bình thường, đánh xong, đánh thắng rồi thì dừng ở đây, còn đối với bọn họ, đánh xong là có thể đoán trước được nhiều chuyện về sau. Đối với đội ngũ đánh bại Quách Dược Sư, trong lòng bọn họ tò mò, nhưng dù sao chưa từng gặp, không rõ rốt cuộc là bộ dáng thế nào. Bây giờ ngẫm lại, bọn họ giằng co với người Nữ Chân chung quy là nhờ Tây quân liều mạng đánh một kích, nếu đánh thật thì bọn họ tất nhiên là tan tác. Chẳng qua đối diện mười mấy vạn người ở ngoài thành, Quách Dược Sư đã đi, dù người Nữ Chân có thể thắng thì khi chứng kiến sự chống cự của Biện Lương, đã không còn ý nghĩa gì, bọn họ nghị luận những chuyện này, trong lòng cũng sẽ nhẹ nhàng một ít.
Dù sao, tranh cãi thật sự, tình hình bên trong thế nào đều nằm trong tay những đại nhân vật, điều bọn họ cần quan tâm là chút ích lợi có thể lấy vào tay mà thôi.
Cứ thế nghị luận nửa ngày, Tiết Trường Công dù gì bị thương, hai người cáo từ mà đi, từ chối Tiết Trường Công đưa tiễn. Từ trong sân ngoài cửa nhà nhìn ra bên ngoài là đông lạnh mây đen bao phủ, giống như sự thực còn chưa xác định chính thức chấm dứt.