Về hậu viện, nha hoàn báo cho Tiết Trường Công biết cô nương Sư Sư đã đến.
Trong phòng ngủ, Sư Sư lấy chút dược liệu quý báu đến thăm Hạ Lôi Nhi còn nằm trên giường không thể nhúc nhích, hai người nhỏ giọng nói chuyện. Từ sau mấy ngày ngừng chiến, đây là lần thứ hai Sư Sư đến.
Chiến sự tạm ngừng, bắt đầu hòa đàm, Sư Sư hỗ trợ trong Thương Binh Doanh cũng tạm hết bận. Sư Sư là hoa khôi hơi hết thời trong kinh thành, sau một thời gian bận rộn trong quân thì thân hình của nàng càng gầy guộc, nhưng trải qua khoảng thời gian đó tích lũy nhiều tiếng tăm cho nàng hơn, mấy ngày này chắc hẳn cũng không thoải mái gì, thế cho nên trên mặt của nàng vẫn mang theo một chút mệt mỏi.
Dù đã hết thời thì địa vị của Sư Sư trong Phàn lâu vẫn cách biệt một trời một vực với Hạ Lôi Nhi, Tiết Trường Công không rõ tại sao nàng đến thăm Hạ Lôi Nhi. Khoảng thời gian này, quân nhân rất được ưa thích, nhưng dù vậy, Tiết Trường Công như hắn không xứng với hoa khôi như nàng, cho nên hắn không suy nghĩ vẩn vơ. Chờ Sư Sư đi ra, hai người chào hỏi nhau, trò chuyện đôi câu.
Tiết Trường Công nhớ đến thanh danh của Phàn lâu, không kiềm được hỏi thăm Sư Sư một chút về hòa đàm, mấy cấp bậc thiên tướng, phó tướng lén nghị luận nhưng không thể nhìn thấu thời cuộc, ngược lại trong Phàn lâu tiếp đãi các loại quan lớn, bọn họ sẽ biết nhiều hơn.
Sư Sư im lặng một lúc sau, nói:
- Nghe giọng điệu của mấy vị đại nhân trong triều thì việc nghị hòa sẽ không có vấn đề gì lớn, Tiết tướng quân yên tâm. Ngược lại Phủng Nhật quân lần này chiếm công đầu cuộc chiến, mong tướng quân sau khi thăng quan tiến chức nhanh thì đừng phụ muội muội này của ta.
Lý Sư Sư không có nhiều thời gian rảnh, nàng nói xong rời khỏi đây. Khi xe ngựa chạy qua đường dài đọng tuyết, tạp âm thành thị từ xung quanh thường lọt vào trong, vén mở rèm, những tạp âm đa phần là tiếng khóc, mọi người gặp nhau ở ven đường nói mấy câu, không kiềm được thở dài, loáng thoáng có tiếng than khóc, nhà nào có người qua đời thì trước cửa treo mảnh vải trắng nhỏ, con nít ngơ ngẩn chạy nhanh qua đầu đường, trong cửa nửa để mở của tiệm thợ rèn, một đứa bé vung búa sắt, âm thanh giã đơn điệu, tất cả đều vẽ nên bầu không khí ủ rũ.
Trong mấy ngày này, thời gian giống như keo đặc quánh chảy ra.
Chủng Sư Trung nói mấy tin tức với Tiết Trường Công toàn là đơn điệu mà lạc quan, nhưng sự thực tự nhiên không đơn giản như thế. Một trận chiến đấu, đã chết mười mấy vạn, mấy chục vạn người, đôi lúc thắng thua đơn thuần không quan trọng, chân chính khiến người rối rắm là trong cuộc thắng thua này, mọi người không phân rõ đơn thuần là bi tráng hay mừng vui, tất cả tình cảm gần như không thể đơn thuần tìm được ký thác.
Chiến sự còn chưa kết thúc, mà các việc lung tung thì đã bắt đầu.
Trong triều đình, các vị quan lớn âm thầm hoạt động, móc nối, tính kế. Phàn lâu tự nhiên không cách nào xem rõ ràng những điều này, nhưng rất dễ tìm hiểu manh mối riêng. Ý chí của Thái thái sư, ý chí của bệ hạ, ý chí của Sở quốc công, ý chí của hai tướng Tả, Hữu, ý chí của phe chủ hòa . . . chảy xuôi trong sóng ngầm, mấy thứ này mơ hồ trở thành chủ thể, còn về những người đã chết, ý chí của bọn họ cũng không trọng yếu, dường như từ trước đến giờ vẫn luôn không trọng yếu.
Sư Sư là người hiểu rõ các việc sau màn, nhưng chỉ có lần này, nàng hy vọng hiện tại ít nhiều gì sẽ có thứ đơn giản một chút, nhưng khi nghĩ sâu hơn mọi việc thì vài thứ kia đều không tồn tại nữa.
Sự mạnh mẽ khẳng khái của Tây quân, đầu của Chủng Sư Trung hiện giờ còn treo trong đại doanh Nữ Chân, hòa đàm trong triều đến nay vẫn không thể nghênh hắn trở về. Lý Chuyết Lý đại nhân đàm phán với Tông Vọng càng phức tạp, bất kỳ tình huống gì đều có thể xuất hiện, nhưng ngầm thì hỗn tạp đủ loại ý chí, khiến người nhìn không ra thứ gì kích động. Trong trận chiến giữ thành, Hữu tướng phủ phụ trách điều phối hậu cần, tập trung nhiều nhân lực giữ thành, bây giờ bắt đầu lắng xuống, bởi vì trong không khí mơ hồ có chút manh mối điềm xấu.
Quân đội Hạ Thôn đại thắng, ban đầu tin truyền đến khiến người trong lòng phấn chấn kích động, nhưng tới lúc này, các loại lực lượng đều thò tay vào đội ngũ này. Mười mấy vạn người ở ngoài thành còn đang giằng co với bộ đội Nữ Chân, trong doanh địa Hạ Thôn quân, mỗi ngày đều tranh cãi gay gắt, hôm qua truyền đến tin tức, thậm chí còn xuất hiện một cuộc sống mái với nhau quy mô nhỏ. Theo lời các đại nhân đến Phàn lâu nói, những chuyện này rõ ràng là có người cố ý khơi dậy, không cho đám binh tướng Võ Thụy Doanh sống yên.
Người cố ý đó không chỉ riêng là cao tầng trong hơn mười vạn người ngoài thành. Mạng lưới tin tức của Phàn lâu có thể mơ hồ cảm giác được, trong thành bao gồm ý chí của mấy người như Thái thái sư, Đồng Quán sớm vươn ra ngoài thành.
So sánh với những xúc tu sau lưng, mạch nước ngầm đó thì hơn vạn quân đội đang giằng co với người Nữ Chân không phản kích kịch liệt, bọn họ không thể kịch liệt. Cách nhau một bức tường thành cao cao, Phàn lâu không thể lấy được nhiều tin tức, đối với Sư Sư thì tất cả sóng ngầm phức tạp dường như chảy qua bên người nàng. Đối với đàm phán, ngừng chiến, giá trị và ý nghĩa của tất cả người chết, Sư Sư bỗng nhiên nghe vậy đơn giản tìm được chốn ký thức và quy y*.
(*) Quy y ở đây không phải xuống tóc đi tu, mà là một nơi khiến mình cảm thấy bình yên ở lại, có lòng trung thành luôn nhớ nhung hướng về, ví dụ như ngôi nhà có người thân yêu.
Sư Sư cẩn thận nhìn chằm chằm mấy thứ này. Đêm khuya nằm ngủ, nàng có một mong đợi nhỏ nhoi, trong Võ Thụy Doanh lúc này dù sao có người kia mà nàng quen, với tính cách của hắn chắc sẽ không ngồi chờ chết. Sau khi gặp lại nhau, hắn nhiều lần làm ra rất nhiều thành tích không tin nổi, nàng hy vọng lần này sau khi xâu chuỗi tất cả tin tức thì hắn có lẽ đã triển khai phản kích, cho mấy kẻ lộn xộn này một cái tát đau điếng, cho dù đây là hy vọng xa vời, ít nhất hiện tại, nàng còn có thể mong đợi một phen.
Nàng ngồi xe ngựa quay về Phàn lâu, nghe được một tin đặc biệt.
- Bên Trúc Ký, Tô công tử vừa đến đây, chuyển giao vài thứ cho chúng ta.
Ma ma Lý Uẩn gọi Sư Sư qua, đưa một cuốn sách nhỏ cho nàng. Sư Sư lật xem sơ, phát hiện bên trong ghi lại việc chiến trường của một vài người, trừ chiến đấu ở Hạ Thôn ra, còn bao gồm Tây quân, một số người trong quân đội khác, đa số là câu chuyện tuy giản dị nhưng oanh liệt, thích hợp tuyên truyền.
- Thật ra từ mấy ngày trước, trong Trúc Ký đã bắt đầu sắp xếp thuyết thư, nhưng ma ma nói một câu cho ngươi biết, tiếng gió không đúng lắm, ta cũng không chắc có nên đặt cược vào nó hay không. Nếu ngươi muốn hỗ trợ bọn họ nói chuyện thì ta mặc kệ ngươi.
Lý Uẩn rót một tách trà cho Sư Sư ấm tay, thấy Sư Sư ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt của nàng bình tĩnh mà phức tạp, Lý Uẩn buông tiếng thở dài, quay đầu xem cửa sổ.
- Chuyện của mấy đại nhân vật thì ngươi và ta đều khó mà xen vào được.
Lý Uẩn ngồi xuống cái ghế phía đối diện, ngẩng đầu thở dài:
- Lần này người Kim xuống nam, sắc trời cũng phải thay đổi, không xem thấu được về sau là ai định đoạt. Mấy năm nay trong kinh có người lên, có người xuống, cũng có người phong cảnh mấy chục năm, trước đến giờ không ngã, nhưng mà mỗi lần xảy ra việc lớn thì chắc chắn có người lên, có người xuống, nữ nhi, người mà ngươi quen, người mà ta biết đều ở trong bàn cờ này. Lần này ma ma không biết ai trên ai dưới, nhưng chắc chắn có chuyện ập đến.
Sư Sư cầm cuốn sách, lặng im.