- Mà thôi không nói mấy việc này.
Lý Uẩn phất tay, sau đó nhỏ giọng nói:
- Ta nghe đồn là Ninh công tử lén về kinh, lén gặp người, những việc này chắc chắn do Ninh công tử làm ra. Ta biết ngươi ngồi không yên, thả một ngày nghỉ cho ngươi, tìm Ninh công tử đi. Rốt cuộc hắn muốn làm sao, Hữu tướng phủ Tần đại nhân muốn thế nào, nếu hắn có thể cho ngươi một lời chắc chắn thì ta cũng yên bụng.
Mắt Sư Sư sáng lên, qua một lúc, đứng lên cúi người chào, sau khi cảm ơn, hỏi địa chỉ rồi ra khỏi cửa.
Xe ngựa chạy qua đầu đường Biện Lương, tuyết bay lất phất. Sư Sư dặn xa phu mang theo nàng tìm vài nơi, bao gồm chi nhánh của Trúc Ký, Tô gia, hỗ trợ thời gian, khi xe ngựa chạy đến cây cầu nhỏ ở mé bên Văn Hối Lâu thì ngừng lại.
Sư Sư khoác áo lông màu trắng xuống xe ngựa, trên tầng hai, bên cửa sổ tỏa ánh đèn vàng ấm áp, Ninh Nghị ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn một điểm ngoài khung cửa sổ. Ninh Nghị để râu, nét mặt yên lặng thản nhiên, dường như cảm thụ ánh mắt từ bên dưới, hắn nghiêng đầu nhìn, thấy một nữ nhân đang kéo mũ xuống, bước xuống xe ngựa, bông tuyết chậm rãi rơi.
Trên lầu dường như có người vào phòng, Ninh Nghị nhìn bên kia, đứng dậy, lại quay đầu nhìn Sư Sư, hắn đóng cửa sổ, cái bóng mơ hồ phản chiếu trên cửa sổ đi hướng khách nhân, sau đó chỉ còn lại ánh đèn mông lung.
Chạng vạng, Sư Sư xuyên qua đường cái, đi vào tửu lâu.
. . .
Trời dần tối, bông tuyết rơi ngoài cửa, người đi đường bước vội qua ven đường.
Mấy tháng bị vây thành, vật tư trong kinh thành trở nên cực kỳ căng thẳng, Văn Hối Lâu bối cảnh thâm sâu, không đến mức ngừng kinh doanh, nhưng đến tận đây thì không còn đông khách. Bởi vì tuyết lớn, đa số cửa trên lầu đóng kín, trong thời tiết thế này mà đến đây ăn cơm thì dù là người ở bên trắng hay đen thì đều không giàu cũng quyền. Sư Sư tự nhiên biết chủ của Văn Hối Lâu, nàng lên lầu, đòi một phòng riêng, gọi món ăn đơn giản, lẳng lặng chờ.
Ngoài thành, hai quân còn đang giằng co, làm cao tầng trong Hạ Thôn quân, Ninh Nghị lén về thành, Sư Sư đại khái đoán được vì chuyện gì. Nhưng trước mắt Sư Sư không quan tâm cụ thể là thế nào, đoán sơ sơ Ninh Nghị tính phản kích trước động tác của người ngoài. Ninh Nghị không phải người đại diện quân đội Hạ Thôn, lén làm chút móc nối cũng không cần giữ kín quá mức, người biết nặng nhẹ tự nhiên đều biết, không biết thì thường không phải người trong cục.
Sư Sư không muốn biến thành người trong cục, đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân không xen vào được.
Gió tuyết lặng lẽ rơi ngoài phòng, tuy đông lạnh nhưng gió không lớn, thành thị giống như âm thầm nức nở ở nơi rất xa. Lo âu suốt mấy ngày qua đến tận đây ngược lại lắng xuống, Sư Sư ăn vài thứ, không lâu sau, nghe thấy bên ngoài có người khe khẽ thì thầm, nói chuyện, xuống lầu, nàng cũng không ra ngoài xem, lại qua một lúc, tiếng bước chân đi lên, Sư Sư đi tới mở cửa.
Sư Sư mỉm cười nói:
- Lập Hằng.
- Sao nàng đến đây? Làm ta giật mình.
Đứng ngoài cửa tự nhiên là Ninh Nghị, từ lần trước hai người gặp mặt đến bây giờ đã qua vài tháng, nhớ lại lúc trước, mỗi lần gặp mặt nói chuyện đa số thoải mái tùy ý. Nhưng lần này, Ninh Nghị phong trần vất vả về thành, lén gặp người, nói chút công việc, trong ánh mắt, khí chất đều chứa sức nặng phức tạp, có lẽ đây là bộ mặt khi hắn ứng phó người lạ, Sư Sư chỉ thấy trên người một số đại nhân vật, nói là chứa sát khí cũng không đủ tả hết, nhưng vào lúc này, nàng không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại bởi vậy cảm thấy an tâm.
Sư Sư nói dối:
- Ta cũng giật nảy mình, thật là trùng hợp, Lập Hằng đang . . . ứng phó những chuyện phiền phức phải không?
Ninh Nghị gật đầu, nói:
- Có một số người muốn gặp, có một số việc cần bàn.
Khóe môi Sư Sư cong lên hỏi:
- Lập Hằng . . . đã ăn chưa?
- Chốc nữa lại có người đến.
- Nếu như có chuyện gì cần người ở bên thì Sư Sư có thể đánh đàn trợ hứng.
- Không tốt lắm.
- Ừm.
Trong lúc nói chuyện thì có người hầu đến, nói nhỏ bên tai Ninh Nghị, hắn gật đầu.
- Sắc trời không sớm, hôm nay sợ rằng bận rộn, hai ngày này ta sẽ đi Phàn Lâu bái phỏng. Sư Sư về được thì hãy về sớm, e rằng ta không thể đi ra chào hỏi nữa.
- Không về, ta ở đây chờ ngươi.
- E rằng sẽ đến đêm khuya.
- Mấy ngày nay ta ở trên chiến trường, nhìn thấy rất nhiều người chết, về sau cũng trông thấy không ít chuyện. Ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Ninh Nghị thấy nữ nhân đứng trước mặt nhìn mình bằng đôi mắt trong suốt, còn mỉm cười thì sửng sốt, theo sau gật đầu:
- Vậy thứ lỗi, ta tạm thời không tiếp được.
. . .
Chờ đợi qua gần hai canh giờ, trong Văn Hối Lâu ngẫu nhiên có người đến rồi lại đi, Sư Sư ngược lại không ra ngoài xem.
Nàng tuổi còn nhỏ đã bị đưa đến Giáo Phường Tư, về sau dần dần lớn lên, nổi tiếng ở kinh thành, cũng từng chứng kiến nhiều việc lớn. Trong kinh đấu tranh quyền lực, đại thần nhường vị trí, Cảnh Hàn năm thứ bốn, tể tướng Hà Triêu Quang và Thái Kinh đấu lôi đài, từng có tin đồn hoàng đế muốn giết Thái Kinh. Cảnh Hàn năm thứ năm, vụ án muối hai Chiết, thủ phủ kinh thành Vương Nhân cùng nhiều phú thương bị tru cả nhà. Cảnh Hàn năm tứ bảy, trong kinh hai phe chiến và hòa đấu tranh dính líu với nhau, nhiều quan viên bị kéo xuống. Sống ở kinh thành, hơn nữa gần với vòng tròn quyền lực, Sư Sư đã thấy nhiều mùi gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Mùi như vậy giống như tiếng bước chân qua lại ở ngoài cửa, cho dù không biết đối phương là ai nhưng biết thân phận của đối phương tất nhiên hết sức quan trọng. Trước kia Sư Sư cảm thấy tò mò với những người bên giới màu đen này, nhưng lần này, nàng bỗng nhiên nhớ buổi tối nhiều năm trước, khi phụ thân bị bắt. Nàng đang học tập cầm kỳ thư họa với mẫu thân ở nội đường, phụ thân và phụ tá ở ngoại đường, ánh nến phản chiếu bóng người đi qua đi lại lộ ra lo âu.
Nhiều năm đã qua, thật ra ấn tượng không quá chuẩn xác, giờ ngẫm lại có lẽ mấy năm nay nàng lịch duyệt nhiều tích lũy tự động bổ sung ký ức dần trở nên mỏng manh. Qua bao nhiêu năm, ở vào vị trí đó khiến nàng nhìn thấu con người.
Ở nơi trăng gió, đón đưa lả lơi, chẳng có gì là chân tình thực lòng, thường hay có một số tài tử phong lưu, tài tình cao tuyệt, tâm tư mẫn tuệ, giống như Chu Bang Ngạn, nhưng Sư Sư chưa từng ở trong lòng xem đối phương là bằng hữu tốt. Họ muốn cái gì, chính mình có cái gì, nàng luôn nhận rõ ràng. Dù là đám người Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong trong riêng tư cảm thấy là bằng hữu nhưng Sư Sư cũng phân biệt rõ ràng.
Đối với Ninh Nghị, sau khi trùng phùng, không quá thân thiết, nhưng cũng không xa lạ, điều này là vì đối phương luôn giữ thái độ có chừng mực. Sư Sư biết lúc Ninh Nghị thành thân từng bị người đánh một cái, mất trí nhớ quá khứ, chuyện này ngược lại khiến Sư Sư giữ đúng thái độ của mình, mất trí nhớ không phải lỗi của hắn, nhưng nàng không thể không xem hắn là bằng hữu.
Nhiều chuyện ngày xưa, bao gồm phụ mẫu đều đã thành hạt bụi trong ký ức, còn có chút liên hệ với nàng thuở xưa thì chỉ có vài người ít ỏi này, dù lúc quen bọn họ thì nàng đã vào Giáo Phường Tư, nhưng lúc ấy nàng nhỏ tuổi, ít nhất ngay lúc đó còn giữ lại mùi cũ và khả năng tiếp nối về sau.
Nếu như Lý Sư Sư phải trở thành Lý Sư Sư, nàng luôn cảm thấy không thể vứt bỏ con người của quá khứ. Nàng không tự giữ kỷ niệm cũ được, chỉ có thể thông qua bọn họ nhớ lại ngày xưa.