Hiện giờ, Ninh Nghị cũng đi vào trung tâm cơn lốc.
Điều Sư Sư có thể làm cũng không được bao nhiêu. Ninh Nghị dù sao khác với đám người Vu, Trần, từ khi gặp lại nhau, những gì đối phương làm đều là việc lớn khó thể tưởng tượng, diệt băng cướp Lương Sơn, tranh chấp với người giang hồ, rồi đến lần này ra ngoài, vườn không nhà trống, đón đánh Oán quân ở Hạ Thôn, cùng với trạng huống phức tạp hiện giờ. Nàng cũng bởi vậy mà nhớ những đêm hồi phụ thân còn sống.
Trong lúc chờ, cửa sổ mở ra, gió tuyết từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi ánh đèn lập lòe, lạnh lẽo thấu xương. Không biết qua bao lâu, Sư Sư thiếp ngủ trong phòng thì bên ngoài mới lại vang tiếng đập cửa. Sư Sư đi tới mở cửa, ngoài cửa là bóng dáng hơi nhíu mày của Ninh Nghị, ước chừng sự tình mới vừa xong.
- Còn chưa đi?
- Muốn đợi Lập Hằng, để nói chút chuyện.
Sư Sư vuốt tóc, cười cười, nghiêng người mời hắn tiến vào. Ninh Nghị gật đầu, nghiêng người đi vào phòng. Sư Sư bước ra mở ra cửa sổ, khiến gió lạnh thổi vào, nàng đứng cạnh cửa sổ, ôm thân thể mặc cho gió tuyết thổi một lúc mới nhe răng đóng cửa lại, bước lại kéo ghế mà Ninh Nghị đã đặt sẵn, rót trà nóng.
Ninh Nghị uống một ngụm trà, mỉm cười nói:
- Vây thành lâu như vậy, chắc cũng khó khăn lắm? Tuy ta ở ngoài thành, mấy ngày này nghe người ta nói về chuyện của nàng, may mà không xảy ra chuyện.
Ninh Nghị không biết đối phương ở lại chờ là muốn nói điều gì, nên lên tiếng trước.
- Ta cảm thấy . . . Lập Hằng ở bên kia mới không dễ dàng.
Sư Sư ngồi xuống phía đối diện:
- Ở bên ngoài phải đánh nhau, trở về thì gặp mấy chuyện này, sau khi đánh thắng cũng không yên ổn được.
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Người Nữ Chân còn chưa đi, không tính là đánh thắng.
- Sư Sư ở trong thành nghe nói đã nắm chắc đàm phán?
Ninh Nghị cười nhìn nàng:
- Có nắm chắc người ta đòi cái gì thì chúng ta đưa cái đó, cũng có loại nắm chắc chúng ta muốn cái gì liền có thể lấy vào tay, Sư Sư cảm thấy sẽ là loại nào?
Sư Sư nghe được câu này, bưng chén trà, tia sáng trong mắt hơi tối. Nàng dù sao ở trong thành, có một số việc không nghe ngóng được, nhưng Ninh Nghị nói ra thì sức nặng thì trở nên khác biệt. Tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng bỗng nhiên nghe được việc này vẫn khiến Sư Sư không vui nổi.
Ninh Nghị an ủi hai câu:
- Chúng ta cũng đang dốc sức, nhưng sự tình rất phức tạp, lần này đàm phán, có thể giữ được cái gì, lấy được ích lợi gì, là trước mắt hay lâu dài thì đều rất khó nói.
- Ta không hiểu mấy chuyện này.
Sư Sư đáp lại một câu, tiếp theo nhoẻn miệng cười:
- Đôi khi trong Phàn Lâu, giả bộ hiểu hết nhưng thật ra không hiểu gì. Đây dù gì là việc của nam nhân. À, tối nay Lập Hằng còn bận việc gì không?
- Việc thì còn, nhưng một canh giờ sắp tới khá rảnh rỗi, Sư Sư cố ý chờ, là có chuyện gì sao?
- Vì muốn nói chuyện với ngươi.
Sư Sư ngồi ở đằng kia cười cười:
- Lúc Lập Hằng rời kinh đã nói những lời đó với ta, ngay lúc đó ta chưa hiểu rõ, mãi đến người Nữ Chân xuống nam, bắt đầu vây thành, công thành, ta muốn làm chút chuyện, về sau đi Toan Táo Môn nhìn thấy . . . rất nhiều chuyện.
Rồi Sư Sư kể những gì trải qua ở Toan Táo Môn. Tuy nàng là nữ nhân nhưng về mặt tinh thần luôn tỉnh táo tự lập, loại tỉnh táo tự lập này khác với tính tình của nam nhân. Các hòa thượng nói nàng có phật tính, nhìn thấu rất nhiều sự tình. Nhưng nói như thế chứ thật ra một nữ nhân mới mười mấy hai mươi tuổi, chung quy còn đang lớn lên, khoảng thời gian này tới nay, những gì nàng thấy và trải qua, suy nghĩ trong lòng không cách nào nói với người khác, trong thế giới tinh thần xem Ninh Nghị là biểu tượng bắt chước. Từ nay về sau, đại chiến tạm ngừng, càng nhiều thứ phức tạp hơn vòng quanh người, khiến Sư Sư mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, lúc này Ninh Nghị trở về, vì vậy nàng tìm đến hắn tâm sự hết.
Ninh Nghị chưa từng nghĩ Sư Sư sẽ kể những gì nàng trải qua trong khoảng thời gian này, nhưng rồi cũng lẳng lặng nghe. Nữ nhân trước mắt hơi gầy nhưng vẫn xinh đẹp nói đến việc trên chiến trường, những thi thể cụt tay cụt chân, chiến sĩ tình trạng chết thê thảm, nhiều đợt chiến đấu ở Toan Táo Môn. Sư Sư không cao giọng, cũng không có tỏ ra quá mức bi thương hoặc là kích động, ngẫu nhiên cười khẽ, nói thật lâu, nói nàng chăm sóc chiến sĩ về sau lại chết, nói quá trình nàng bị truy sát sau đó được bảo hộ, nói nguyện vọng mong manh của những người đó trước khi chết, sau cùng nhắc tới đám người Tiết Trường Công, Hạ Lôi Nhi.
Thời gian dần trôi qua trong cuộc trò chuyện, trong đó Sư Sư cũng nói niềm vui khi ở trong thành nhận được tin từ Hạ Thôn, trong gió tuyết bên ngoài đã vang tiếng chiêng điểm canh*.
(*) Khuya sẽ có người cầm cái chiêng đi khắp nơi gõ vang để báo đã tới giờ nào.
- . . . mấy ngày nay trong Phàn Lâu nghe người ta nói chuyện toàn là về tranh quyền đoạt lợi. Trước kia ta cũng thấy nhiều, thói quen, nhưng lần này tham gia giữ thành, giờ nghe đám công tử ca nói đến đàm phán, nói đến ngoài thành thắng bại với dáng vẻ hời hợt thì ta không hùa theo được. Người Nữ Chân còn chưa đi, trưởng bối trong nhà bọn họ đã đấu trí đấu mưu vì những chuyện dơ bẩn này. Lập Hằng mấy ngày nay ở ngoài thành, chắc hẳn cũng đã nhìn thấy, nghe nói bọn họ ngầm muốn tách rời Võ Thụy Doanh, sau khi ta nghe được thì trong lòng sốt ruột. Những người này sao có thể quá quắt như thế? Nhưng mà . . . chung quy đành chịu.”
Nghe Sư Sư nói như thế, Ninh Nghị bật cười:
- Đúng là có mấy nhóm người đến, đánh vài trận.
Sư Sư cũng cười:
- Nhưng hôm nay Lập Hằng trở về, tự nhiên có biện pháp đối phó bọn họ, vậy là ta cũng yên lòng. Ta không muốn hỏi Lập Hằng sẽ làm những gì, nhưng ngẫm lại qua một thời gian ngắn có thể nghe được chuyện những người này mặt xám mày tro, có thể ngủ mấy bữa ngon lành rồi.
Ninh Nghị hơi sửng sốt, biết Sư Sư đoán sai:
- A, tối nay trở về không phải vì chuyện này.
Sư Sư do dự:
- À, ta biết Lập Hằng bận nhiều việc, nhưng chuyện rắc rối trong kinh chắc Lập Hằng sẽ có biện pháp chứ?
Ninh Nghị trầm mặc giây lát:
- Phiền phức thì đúng là phiền thật, nói đến biện pháp thì ta còn chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì.
Sư Sư nhìn hắn:
- . . .
- Bọn họ muốn xuống tay với Võ Thụy Doanh chỉ là việc nhỏ.
Ninh Nghị đứng lên:
- Trong phòng hơi ngộp, nếu Sư Sư còn có tinh thần thì chúng ta ra ngoài đi dạo, có một nơi ta xem một buổi chiều, muốn đi qua xem thử.
Sư Sư gật đầu, thời gian đã đến đêm khuya, phố bên ngoài đã không có người đi đường. Hai người từ trên lầu xuống, hộ vệ ở bốn phía lặng lẽ đi theo. Gió tuyết vần vũ, Sư Sư có thể nhìn ra trong ánh mắt của Ninh Nghị đi bên cạnh mình không chất chứa bao nhiêu vui sướng.
Nhưng đi trong gió tuyết, Ninh Nghị vẫn cười nói:
- Lúc chiều ở trên lầu đã thấy chuyện bên này, tìm người nghe ngóng, a, là nhà này.