Bọn họ đi không xa, ngừng lại trước một sân nhỏ bên đường. Chỗ này cách Văn Hối Lâu chỉ khoảng mười trượng, cách một con phố, sân rách nát nhà nghèo chật hẹp, cửa đã đóng kín. Sư Sư nhớ lại lúc chạng vạng nàng đến dưới Văn Hối Lâu, Ninh Nghị ngồi ở bên cửa sổ dường như nhìn qua đây. Nhưng bên này rốt cuộc phát sinh chuyện gì thì nàng không nhớ kỹ.
- Người của gia đình này đã chết hết.
Ninh Nghị phất tay, hộ vệ theo bên cạnh bước tới, vung đao chặt đứt then cửa. Ninh Nghị đẩy cửa mà vào, Sư Sư cũng đi vào theo, bên trong là một sân nhỏ lụi bại có ba gian phòng, trong bóng tối giống như tỏa ra tử khí, hệt như Ninh Nghị đã nói, đã chết hết không còn ai.
- Buổi chiều bảo trưởng* kêu người đến đây nâng xác chết, ta ở trên lầu thấy nên kêu người đi nghe ngóng. Ở đây có ba người, vốn cuộc sống tạm ổn.
(*) Người quản lý một thôn.
Ninh Nghị đi hướng gian phòng bên trong, nói:
- Có nãi nãi, phụ thân, một nữ nhi bốn tuổi. Lúc người Nữ Chân công thành, trong nhà không có gì ăn, tiền cũng không nhiều, nam nhân đi giữ thành, nhờ bảo trưởng chăm sóc hai người ở đây, tiếp đó nam nhân chết trận tường thành, bảo trưởng bận rộn không chú ý nhiều được. Người già mắc phải phong hàn, bà cũng sợ trong thành loạn, có người vào nhà cướp đồ nên khóa cửa. Rồi thì . . . bà vừa bệnh vừa lạnh vừa đói, từ từ chết đi, cô bé bốn tuổi cũng chết đói trong này.
Trong phòng tràn ngập mùi hôi xác chết, Ninh Nghị đứng ở cửa, luồn đuốc lửa vào, đây là gia đình bình thường lạnh băng mà lộn xộn. Tuy Sư Sư ở trên chiến trường đã thích ứng với mùi hôi, nhưng vẫn che lỗ mũi, không hiểu Ninh Nghị có dụng ý gì khi nói những điều này, chuyện như vậy, gần đây mỗi ngày đều phát sinh trong thành. Người chết trên tường thành càng thảm, càng nhiều.
- Ta ở trên lầu nghe thấy chuyện này thì nghĩ, rất nhiều năm về sau, người khác nói đến lần này Nữ Chân xuống nam, nói đến chuyện Biện Lương. Nói đã chết mấy vạn, mấy chục vạn người, người Nữ Chân tàn bạo cỡ nào. Bọn họ bắt đầu mắng người Nữ Chân, nhưng trong lòng bọn họ thật ra không có chút khái niệm, bọn họ mắng đa phần là vì sướng miệng, bọn họ cảm thấy chính mình đã trả lại một phần trách nhiệm làm người Hán, dù rằng bọn họ chẳng làm được gì cả. Khi bọn họ nói đến mấy chục vạn người, tất cả trọng lượng không bằng một phần vạn sự tình phát sinh trong căn nhà này, một người già vừa bệnh vừa lạnh vừa đói, một bên chịu đựng, chết dần chết mòn. Tiểu cô nương kia không có người chăm sóc, bụng càng lúc càng đói, đầu tiên là khóc, tiếp đó khóc cũng không nổi nữa, rồi quơ hết mọi thứ nhét vào miệng, sau đó cô bé cũng chết đói.
Ninh Nghị bình tĩnh nói những điều này, đuốc lửa xuống, trầm mặc giây lát.
- Vào thành không phải vì cãi cọ với đám người kia, bọn họ muốn đánh tan thì chúng ta đánh lại, kệ bọn họ. Tần tướng bôn ba vì việc đàm phán, ban ngày không ở trong phủ, ta đến gặp vài người, sắp xếp một ít việc vặt. Mấy tháng trước kia, ta đi phía bắc, muốn góp chút sức, tổ chức người Nữ Chân xuống nam, nay xem như làm được rồi, nhưng việc rắc rối hơn liên tục kéo đến. Khác với lần trước, lần này ta còn chưa suy nghĩ kỹ chính mình nên làm những thứ gì, có nhiều việc có thể làm, nhưng mặc kệ làm kiểu gì thì đã kéo cung là tên bay ra không thể quay đầu, đều là việc rất khó giải quyết. Nếu có thể, ta thật sự muốn xong việc thì lẳng lặng rút khỏi, tốt nhất là rời xa.
Sư Sư hơi mờ mịt, lúc này nàng đứng bên cạnh Ninh Nghị, thế là nhẹ nhàng, cẩn thận kéo tay áo của hắn. Ninh Nghị cau mày, lộ rõ lệ khí, rồi sau đó hơi nghiêng đầu cười cười.
- Nàng ở trên tường thành, ta ở ngoài thành, đều nhìn thấy các loại bộ dạng chết, bị đao rạch bụng, chặt tay chặt chân. Giống như những người từ từ chết đói trong thành, bọn họ đã chết nhưng có sức nặng, không thể ném xuống, nhưng cũng khó cầm lên. Phải cầm lên như thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Khi Ninh Nghị nói đến mấy câu này, trong con mắt còn đọng lệ khí khó che giấu, sau đó xoay người, phất tay hướng ngoài cửa, bước đi.
Sư Sư có chút do dự hỏi:
- Không lẽ Lập Hằng cũng nản lòng thoái chí, muốn đi?
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Không giống nhau, ta vẫn đang suy nghĩ. Ta không phải kẻ cuồng giết người, nhiều người chết ở trước mặt, thật ra chuyện mà ta nghĩ gần giống như nàng, chẳng qua trong đó có thứ càng phức tạp hơn, khó mà nói. Cũng khuya rồi, lát nữa ta sẽ đi tướng phủ một chuyến, sẽ phái người đưa nàng về. Mặc kệ tiếp theo sẽ làm những thứ gì thì nàng đều sẽ biết. Còn về đám người gây sự với Võ Thụy Doanh, nàng không cần lo, diễn trò hề thôi, cho dù có mười mấy vạn người đi theo thì hèn vẫn là hèn.
Sư Sư gật đầu. Gặp lại nhau sau mấy tháng xa cách, nàng vẫn không thể nhìn thấu Ninh Nghị đêm nay, nhưng cảm giác không rõ ràng đó khác với trước kia.
Cánh cửa sân nhà đóng lại ở sau lưng.
Gió tuyết rơi xuống, trên xe ngựa treo đèn lồng phát sáng chạy hướng khác nhau trong thành thị. Trên những con phố, phu canh cầm đèn lồng, binh sĩ tuần tra xuyên qua bông tuyết. Khi xe ngựa của Sư Sư chạy vào Phàn Lâu, mấy chiếc xe ngựa của nhóm người Ninh Nghị đã đi vào Hữu tướng phủ, hắn xuyên qua từng dãy lãng uyển’, đi hướng thư phòng của Tần phủ còn sáng ngọn đèn.
(*) Lãng uyển: Nơi thần tiên ở lại, trong truyền thuyết ở đỉnh Côn Luân Sơn, nơi Tây Vương Mẫu ở. Đôi khi được dùng để chỉ cung uyển-vườn hoa trong cung của vua.
Đêm tối sâu thẳm, ánh đèn leo lét đung đưa.
Đêm đã rất khuya, ánh nến trong phòng vẫn sáng tỏ. Lúc Ninh Nghị đẩy cửa mà vào thì đám người Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh, Kỷ Khôn đã ở trong thư phòng. Người hầu đã đến thông báo tin Ninh Nghị trở về, hắn đẩy mở cửa, Tần Tự Nguyên nghênh đón.
Nghiêu Tổ Niên cũng cười đi tới đón:
- Lập Hằng về rồi.
- Vất vả vất vả.
- Tối nay lại có tuyết lớn.
Vòng tròn phụ tá trung tâm của Hữu tướng phủ, đều là người quen. Lúc người Nữ Chân tấn công thành, tuy rằng bận rộn không ngừng, nhưng trong mấy ngày này, sự tình cuối cùng cũng bớt chút. Đám người Tần Tự Nguyên ban ngày bôn ba, đến lúc này cuối cùng có thể tạm nghỉ. Cũng bởi vậy, khi Ninh Nghị vào thành, tất cả mọi người mới có thể vào lúc này tụ tập ở tướng phủ, hoan nghênh hắn.
Mấy tháng không gặp, đưa mắt nhìn, Tần Tự Nguyên vốn sức khỏe không kém đã gầy một vòng, tóc bạc phơ, nhưng chải chuốc ngay ngắn nên trông có tinh thần. Sắc mặt của Nghiêu Tổ Niên hơi bệnh, hắn đã rất lớn tuổi, không thể suốt ngày đi theo người khác làm lụng vất vả, nhưng cũng tuyệt đối không ngồi rảnh rỗi. Còn nhóm Giác Minh, Kỷ Ngôn và hai phụ tá tướng phủ khác có mặt thì đều gầy thấy rõ, chẳng qua trạng thái khá tốt, Ninh Nghị đều chào hỏi bọn họ.
- Trận Hạ Thôn của Lập Hằng thật là phấn chấn lòng người.
- Đều nhờ nhị thiếu gia chỉ huy tốt.
- Ài, Thiệu Khiêm có chút công chỉ huy, nhưng nói đến trị quân, quyền mưu thì hắn kém quá xa, nếu không có Lập Hằng áp trận thì không biết có chiến thắng hôm nay hay không.
- Lập Hằng trở về đột ngột, lúc này không tiện uống rượu, nếu không thì sẽ cùng Lập Hằng một cạn một bát lớn.
- Nếu tất cả quân sĩ Vũ triều đều có thể như Hạ Thôn . . .