Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Kinh Trập 7

Chương 709: Kinh trập 7 Chương 709: Kinh trập 7

Sau khi ngừng chiến, trong phủ Hữu tướng tạm được rảnh rang, nhưng phiền phức ẩn hình thì còn nhiều, thậm chí việc cần bận tâm cũng chất chồng thêm. Nhưng dù như vậy, mọi người gặp mặt, đầu tiên nhắc đến là chiến tích của đám người Ninh Nghị ở Hạ Thôn. Hai phụ tá khác đi vào vòng tròn trung tâm có mặt ở trong phòng là Đông Trí Viễn, Hầu Văn Cảnh, ngày xưa có quen với Ninh Nghị, đều lớn tuổi hơn Ninh Nghị. Lúc trước hai người phụ trách việc ở chi hệ khác, trong thời gian chiến tranh giữ thành mới được xếp vào trung tâm, lúc này đến làm quen với Ninh Nghị, biểu cảm của họ có chút kích động và nóng lòng muốn thử.

Mấy ngày nay ngừng chiến đàm phán, trên mặt băng trong thành Biện Lương nhìn như yên lặng, nhưng bên dưới đã cuộn cuồn nước ngầm. Đối với toàn bộ thế cục, có lẽ Tần Tự Nguyên và Nghiêu Tổ Niên đã âm thầm bàn bạc với nhau rồi, cũng lén nói chuyện với Giác Minh, nhưng không nói gì với hai người Đông, Hầu. Hôm nay Ninh Nghị trở về, vừa lúc ban đêm mọi người tụ tập đông đủ, một là vì đón chào chúc mừng, thứ hai là cần có buổi nói chuyện chính thức và chuyện trong và ngoài thành. Quyết định ngay tại đây có lẽ sẽ là trạng huống đánh cờ của cục diện chính trị toàn bộ Biện Lương.

Sau khi Ninh Nghị ngồi xuống, uống mấy hớp nước, trình bày sơ việc ngoài thành. Bao gồm giằng co với người Nữ Chân, không khí tuyền tiến giương cung bạt kiếm, cho dù đang đàm phán cũng tùy thời có khả năng khai chiến. Ngoài ra còn một số việc nhỏ khác trước đó chưa từng truyền vào trong thành.

- Đàm phán là đánh trận tâm lý, thái độ của người Nữ Chân rất kiên quyết, dù cho hắn hiện giờ còn chưa được một nửa lính có thể đánh nhưng vẫn bày ra thái độ tùy thời xông trận. Triều đình phái ra Lý Chuyết e rằng sẽ bị dọa sợ, chắc mọi người cũng biết mấy chuyện này rồi. À, có một việc cần nói cho Tần công hay, lúc trước ở trận chiến Thọ Trương, nhị công tử mang binh đánh chặn Tông Vọng đã bị thương, tổn thương mắt trái, nhị công tử còn chưa báo lại việc này, ta cảm thấy có lẽ ngài còn chưa biết.

Việc Tần Thiệu Khiêm mù một con mắt lúc trước chỉ là việc nhỏ cá nhân, Ninh Nghị không gửi tin về làm phiền Tần Tự Nguyên, lúc này mới cảm thấy cần nói ra. Tần Tự Nguyên sửng sốt, đáy mắt vụt qua một chút bi thương, nhưng rồi lắc đầu nở nụ cười.

- Hắn làm tướng lĩnh binh, xung phong trước nhất, mất con mắt nhưng người vẫn sống đã là vô cùng may mắn. À mà Lập Hằng cảm thấy người Nữ Chân có mấy phần khả năng sẽ vì đàm phán không thành công mà lại đánh với bên ta?

Ninh Nghị lắc đầu, nói:

- Đây không phải vấn đề có làm được hay không, nó là vấn đề về kỹ xảo đàm phán. Người Nữ Chân không phải không lý trí, bọn họ biết làm sao mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất, nếu quân ta bày ra trận thế muốn đánh với hắn, hắn không muốn chiến, nhưng tuyệt đối không sợ chiến. Bên chúng ta rắc rối nằm ở chỗ bên trên sợ chiến, vị Lý đại nhân kia thì chỉ muốn làm tròn bổn phận. Nếu hai bên bày trận thế, người Nữ Chân cảm thấy bên ta không sợ chiến thì càng dễ hòa. Hiện tại loại tình huống này mới phiền phức.

Ninh Nghị nhìn mọi người, hỏi:

- Lằn ranh giới hạn của bên chúng ta là cái gì?

Tần Tự Nguyên cau mày đáp:

- Lúc đầu đàm phán, bệ hạ yêu cầu Lý đại nhân nhanh chóng đàm phán xong, nhưng về mặt điều kiện thì quyết không nhường bước. Yêu cầu người Nữ Chân, lập tức rút đi, qua Nhạn Môn Quan, trả lại Yến Vân sáu châu, bên ta sẽ không tiếp tục truy cứu.

Ninh Nghị cười hỏi:

- Rồi sao nữa?

Nghiêu Tổ Niên cười gượng nói:

- Đàm phán hai ngày, Lý Chuyết trở về, nói thái độ của người Nữ Chân kiên quyết, yêu cầu cắt đất nhường phía bắc Hoàng Hà, Kim quốc làm vua, triều ta làm đệ, triều ta phải bồi thường rất nhiều vật tư, yêu cầu mỗi năm nộp tuế tuệ. Nếu không thì tiếp tục khai chiến, bệ hạ giận dữ, nhưng theo sau dịu giọng, không thể cắt đất, không nhận Kim quốc làm huynh, nhưng chịu bồi thường vàng bạc. Bệ hạ mốn sớm tiễn bọn chúng đi.

Ninh Nghị gật đầu, nói:

- Hiểu rồi, nếu là ta cũng phải lột mấy lớp da của ngươi xuống mới chịu đi.

Ninh Nghị không nói nữa, mọi người cũng trầm mặc.

Giác Minh ở một bên đứng lên, tự rót trà cho mình:

- A di đà phật, việc thiên hạ không bao giờ là hai, ba người chúng ta có thể làm được trọn vẹn hoàn mỹ. Chiến sự dừng lại, Hữu tướng phủ đã ở đầu sóng ngọn gió, nhiều người từ sau lưng thúc đẩy ngáng chân. Việc này đã sớm nói với Tần tướng, chư vị rồi. Trước mắt đàm phán, bệ hạ mất quyền lực Lý tướng, Tần tướng cũng không cách nào ra mặt ảnh hưởng quá nhiều, mấy ngày này ta và Niên công bàn bạc, chuyện rắc rối nhất không nằm ở tuế tuệ hay xưng hô huynh đệ, nằm ở đâu thì với sự thông tuệ của Lập Hằng chắc xem thấu rồi?

Ninh Nghị rũ xuống mí mắt:

- Thái Nguyên.

Giác Minh gật đầu, tiếp lời:

- Chiến sự Biện Lương có thể kết thúc, nhưng Thái Nguyên thì chưa xong. Lần này đàm phán, chúng ta ít có thể nhúng tay vào. Nếu nói phải giữ lại cái gì thì nhất định phải giữ Thái Nguyên, nhưng đại công tử ở Thái Nguyên, về chuyện này thì Tần tướng ít có thể lên tiếng. Đại công tử, nhị công tử, cộng thêm Tần tướng, trong kinh . . . không biết có bao nhiêu người thật lòng mong ngóng Thái Nguyên bình an.

Trước khi Giác Minh xuất gia vốn có thân phận hoàng tộc, mặc kệ là lời nào, người khác không thể nói, nhưng Giác Minh thì không kiêng kỵ gì nhiều, nhưng khi nói có bao nhiêu người mong Thái Nguyên bình an thì lời nói hơi ngập ngừng.

Ninh Nghị nói:

- Lúc ở ngoài thành, ta và nhị công tử, Văn Nhân cũng từng thảo luận việc này, trước không nói có giải được Thái Nguyên bị vây hay không, chỉ nói làm cách nào giải vây đã là rắc rối lớn. Hạ Thôn có hơn vạn quân đội, sau khi chỉnh đốn rồi lên bắc, cộng thêm lúc này hơn mười vạn tàn binh, đụng phải Tông Vọng đã rất khó yên lòng, càng miễn bàn Niêm Hãn ở ngoài thành Thái Nguyên, người này tuy không phải hoàng tộc Nữ Chân nhưng dưới một người trên vạn người, so với Tông Vọng chỉ e càng khó đối phó. Đương nhiên, nếu triều đình có quyết tâm thì vẫn có biện pháp. Dù sao người Nữ Chân xâm nhập phía nam quá lâu, nếu như đại quân áp sát, binh ép tới chỗ giữa phía bắc Thái Nguyên và Nhạn Môn Quan, có lẽ người Kim sẽ tự động rút đi. Nhưng hiện tại, một là đàm phán không kiên quyết, hai là bên trên mười mấy vạn người toan tính đấu trí, ba là hơn một vạn người Hạ Thôn này chẳng biết bên trên còn chịu cho nhị công tử mang theo không, tất cả đều là vấn đề.

Lời nói của Ninh Nghị lạnh như băng mà nghiêm túc, nội dung hắn nói ra so với lúc trước nói chuyện với Sư Sư hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Kỷ Khôn luôn im lặng kiệm lời trầm giọng nói:

- Có lẽ không phải hoàn toàn không có cách nào.

Ninh Nghị nói:

- Nhưng mỗi khi giải quyết một việc là mọi người sẽ đi thêm một bước tới vách vực. Ngoài ra, ta và đám người Văn Nhân ở ngoài thành thương nghị, còn có sự tình càng rắc rối . . .

Hắn dừng một chút, nói:

- Mấy năm về sau, tất nhiên sẽ có người Kim lần thứ hai xâm nhập phía nam, nên ứng đối như thế nào.

Câu nói này nói ra, Tần Tự Nguyên nhướng mày, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. Nghiêu Tổ Niên ngồi ở một bên, khép mắt lại, Giác Minh loay hoay chén trà. Hiển nhiên bọn họ cũng đang suy xét vấn đề này. Trong gian phòng này, Kỷ Khôn là người chấp hành xử lý sự thực, không cần suy xét việc này, Đông Trí Viễn và Hầu Văn Cảnh ở một bên lập tức nhíu mày, không phải bọn họ không ngờ tới, chẳng qua mấy ngày nay chưa bắt đầu suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment