Tần Tự Nguyên hít sâu, nói:
- Lập Hằng và Văn Nhân có ý tưởng gì?
Ninh Nghị cũng đứng lên, tự rót chén trà nóng cho mình:
- Hiện tại dứt ra, có lẽ còn có thể an toàn rút lui, đi về phía trước thì không ai đoán được hậu quả thế nào.
Trong phòng yên lặng giây lát.
Ninh Nghị chậm rãi nói:
- Người Nữ Chân là sói cọp, lần này vượt qua được nhưng lần sau chắc chắn lại đánh tới. Bọn họ diệt Liêu quốc, như mặt trời ban trưa, lần này xuống nam cũng có thành quả cuộc chiến lừng lẫy, chỉ còn kém một bước không phá Biện Lương. Muốn giải quyết chuyện này, vấn đề chủ yếu nằm ở chỗ cần xem trọng làm binh.
Ninh Nghị buông tiếng thở dài:
- Tình huống tốt nhất là giữ lại Hạ Thôn, giữ lại hạt giống của Tây quân, giữ lại lính có thể chiến đấu của lần này, không khiến bọn họ bị đánh tan. Sau đó, cải cách chế độ quân đội, cho quân nhân chút địa vị, vậy thì mấy năm sau người Kim xuống nam có lẽ có sức chiến một trận. Nhưng cái nào cũng khó, cái sau càng khó hơn cái trước.
Giác Minh uống ngụm trà:
- Quốc triều hai trăm năm trọng văn ức võ.
Nghiêu Tổ Niên ở một bên mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, hắn nhìn mọi người:
- Nếu muốn cách tân thì bây giờ là lúc.
- Nếu đây là diễn kịch thì khi Niên công nói câu này sẽ vang tiếng vỗ tay.
Ninh Nghị cười cười, mọi người cũng cười khẽ, nhưng rồi hắn thu lại nụ cười:
- Không phải nói trọng văn ức võ có vấn đề gì, mà là đã đến tình trạng thay đổi thì sống, không đổi thì chết. Niên công nói đúng, có cuộc chiến Biện Lương, thương vong thê thảm bi thống như vậy, nếu muốn đưa cho quân nhân một ít địa vị thì vừa lúc có thể nói ra. Nhưng cho dù có sức thuyết phục, chư vị cũng biết rõ bên trong có lực cản lớn cỡ nào, chỉ huy sứ ở các quân đều là văn thần, người cầm binh đều là văn thần, muốn đưa cho quân nhân địa vị thì phải chia lãi ích lợi từ trong tay bọn họ. Chuyện này Hữu tướng phủ thúc đẩy, với sức mạnh của ngươi và ta, e rằng sẽ chết không có chỗ chôn.
Đám người Tần Tự Nguyên chần chừ.
Nghiêu Tổ Niên nói:
- Mấu chốt của việc này . . .
Ninh Nghị nhìn lão nhân, nhỏ giọng nói:
- Mấu chốt nằm ở bệ hạ.
Đám người Giác Minh ở một bên gật gù.
Nhắc đến hoàng đế thì có rất nhiều sự tình hiện giờ khó mà nói ra. Hoàng đế là thiên tử, ngôi cửu ngũ, bất cứ chuyện gì muốn bày trò âm mưu từ người hoàng đế đều là đại nghịch bất đạo. Trong phòng lại im lặng một lúc.
Thời gian đã chảy đến giao điểm khó xử, không chỉ là thời gian trong căn phòng này, càng có lẽ là thời gian của thời đại này. Binh sĩ Hạ Thôn, binh sĩ Tây quân, binh sĩ giữ thành đều đã trải qua mài giũa trong trận chiến này, nếu có thể giữ lại những thành quả mài giũa này, mấy năm sau, có lẽ có thể đối đầu trực diện với Kim quốc, nếu có thể mở rộng ra thì có lẽ sẽ thay đổi vận mệnh quốc gia cả một thời đại.
Nhưng các loại khó khăn đều bày ra ở trước mắt, trọng văn ức võ là gốc lập quốc, dưới phương châm như vậy, nhiều người được ích lợi đều nhét vào vị trí đó. Cuộc chiến Biện Lương, nỗi đau điếng người ấy có lẽ cung cấp điều kiện cho âm thanh khác phát ra, nhưng muốn thúc đẩy điều kiện như vậy tiến lên trước không phải việc của vài người, hoặc là một đám người, có thể làm được, thay đổi căn cơ của một nước giống như thay đổi ý thức hình dạng, trước đến giờ không phải hy sinh vài mạng người, mạng sống của người trong nhà là có thể lấp đầy. Mà nếu như không làm được, phía trước là số phận càng nguy hiểm hơn.
Tiến lên một bước là vách vực, thụt lùi một bước, đã là địa ngục.
Ninh Nghị đã sớm nói ra giá đắt của việc cách tân, hắn cũng sớm nói với người khác tuyệt đối không muốn lấy tính mệnh của bản thân để thúc đẩy cách tân gì đó. Lúc Ninh Nghị khởi hành lên bắc, hắn chỉ muốn nhức đầu thì chữa đầu, nhức chân thì chữa chân, làm chút chuyện thế thôi, nếu không thể làm gì khác hơn thì sẽ dứt khoát rời đi. Nhưng khi sự tình đẩy đến trước mắt, chung quy là đến bước này, đi về phía trước, vạn kiếp bất phục, lui về phía sau, Trung Nguyên sinh linh đồ thán.
Hắn chưa từng đặt chính mình vào vị trí không có chính mình thì người khác không làm được. Nếu là trước kia, hắn bỏ mặc chuyện này, để đám người Tần Tự Nguyên đi chết là xong. Nhưng đến một bước này, chẳng ngờ nảy ra ý rời bỏ cũng trở nên thật khó khăn.
Sinh mệnh mất đi là có trọng lượng. Mấy năm trước kia, Ninh Nghị nói với Vân Trúc muốn đi mở cửa hàng, không nắm được cát thì ném nó đi, cuộc đời hắn đã trải qua bao nhiêu việc lớn, nhưng khi trải qua cái chết và đẫm máu của nhiều người như vậy, dù là hắn cũng không thể tùy tiện nói ném liền ném đi.
So với phiền phức kế tiếp thì những việc lúc trước Sư Sư lo lắng, mấy chục tên hề mang theo mười mấy vạn tàn binh bại tướng có đáng gì?
- Về đàm phán ở ngoài thành, cố gắng chống đỡ cũng chỉ được vài ngày. Người Nữ Chân yêu cầu cắt đất nhường phía bắc Hoàng Hà chẳng qua là sư tử mở to mồm, bọn họ chắc chắn muốn lấy ích lợi thực chất. Chúng ta cho rằng, bồi thường và tuế tuệ đều có thể chấp nhận, nếu bình thường lâu dài thì sẽ kiếm tiền lại được. Vì bảo chứng Thái Nguyên yên ổn, có thể đồng ý vài điều kiện, đầu tiên là bồi thường tiền vật, từ bên ta phái binh, tốt nhất để nhị thiếu gia, Lập Hằng thống lĩnh Võ Thụy Doanh qua Nhạn Môn Quan, hoặc là qua Thái Nguyên rồi mới đưa cho, nhưng trước mắt có vấn đề là . . .
Gió tuyết chưa ngừng, trong thư phòng của Hữu tướng phủ, tiếng nói chuyện còn đang liên tục, lúc này mở miệng là Đông Trí Viễn, mới vào trung tâm.
- Vì bảo đảm người Nữ Chân rút ra Biện Lương, chi tiết trên bàn đàm phán là bên ta bồi thường hàng hóa, tiền và lương thảo lúc về. Người Nữ Chân thì giao ra tất cả công cụ công thành đặt trong doanh địa. Ngày người Nữ Chân rút đi, một vật đổi một vật. Hiện giờ chư công triều đình chỉ cần lo quyết định sự thực người Nữ Chân rút binh. Bên Lý đại nhân mỗi ngày đàm phán với Tông Vọng, đóng cửa cài then. Hôm nay báo tin về đã bỏ yêu cầu lấy phía bắc Hoàng Hà của người Nữ Chân, nhưng Tông Vọng vẫn quyết giữ tuyến từ Thái Nguyên đến Nhạn Môn Quan, bởi vậy cự ly toàn bộ người Nữ Chân rút lui và điều kiện quân ta hộ tống ra Nhạn Môn Quan vẫn có chút khoảng cách . . .
Đông Trí Viễn nói rất chi tiết, sau khi hắn nói xong, Giác Minh ở một bên mở miệng:
- Người Nữ Chân công thành đã gần một tháng, công cụ công thành đã sớm mài mòn nghiêm trọng, không dùng được bao nhiêu, bọn họ lấy cái này làm tiền cược chẳng qua là cho Lý Chuyết một bậc thang leo xuống. Cái gọi là thét giá cao ngất trời, trả giá xuống từng nấc, nhưng Lý Chuyết không có khí phách đó, mặc kệ là phía bắc Hoàng Hà hay phía bắc Thái Nguyên thì thực chất đều không nằm trong mong muốn của người Nữ Chân! Bọn họ đi theo chinh chiến bao nhiêu trận, đánh đến lúc này cũng đã mệt mỏi, không bò nổi trở về chỉnh đốn lại, nói câu khó nghe, mặc kệ cái gì, lần sau đến lấy càng tốt hơn! Nhưng Lý Chuyết không ngậm chặt, bọn họ thì sẽ không kiêng kị cắn một miếng thịt.
Tần Tự Nguyên khẽ thở dài:
- Việc liên quan Thái Nguyên, ta vốn định tự mình đi du thuyết Lý Chuyết, đợi về sau mời Khâm Tẩu ra mặt, nhưng Lý Chuyết vẫn không chịu gặp mặt, trong riêng tư cũng không chịu nhả ra. Chuyện lần này quá quan trọng, hắn cần phải làm tròn trách nhiệm, chúng ta cũng hết cách rồi.