Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 711 - Chương 711: Kinh Trập 9

Chương 711: Kinh trập 9 Chương 711: Kinh trập 9

Nghiêu Tổ Niên mở mắt ra nói một câu:

- Con người của Lý Chuyết có điểm yếu, nhưng lúc này lấy ra cũng không có ý nghĩa. Bên này lén thả tin tức ra, Lý Chuyết sẽ gặp mặt Tần tướng, chỉ hy vọng trên cơ sở đàm phán ổn thỏa, hắn cố gắng hết sức cương quyết một ít. Tặng hoa hồng cho người, hương thơm còn vương trên tay. Ngược lại bên Lập Hằng, cụ thể định làm thế nào?

Ninh Nghị trả lời:

- Quân đội Hạ Thôn và mấy quân đội khác có mâu thuẫn, Trúc Kỷ đã chuẩn bị xong việc cần làm. Trong và ngoài thành bắt đầu sửa sang và tuyên truyền các câu chuyện trong đại chiến lần này, chúng ta không định để người của Hạ Thôn chiếm hết lợi, vơ vét và thêm thắt mọi việc rồi đồng loạt hành động trong mỗi quân đội, bao gồm mười mấy vạn người ở ngoài thành, cấm quân trong thành, nếu có câu chuyện đẫm máu anh dũng chiến đấu đều sẽ giúp bọn họ tuyên truyền.

Ninh Nghị bình tĩnh nói, đám người Nghiêu Tổ Niên gật gù.

- Mấy ngày này bọn họ đến chiêu lãm quân nhân, chúng ta cũng thả người ra. Hơn mười vạn người, dù gì cũng sẽ có chuyện để kể, chúng ta đi qua ghi lại sự tích anh dũng khi gặp địch của bọn họ, lấy quan quân dẫn đầu. Trọng điểm đặt ở chỗ lấy sự tích của Hạ Thôn, Võ Thụy Doanh làm trung tâm, hình thành không khí dư luận mọi người đều sẵn lòng đánh đồng với quân đội Hạ Thôn. Một khi tiếng tăm của bọn họ lên cao thì có thể xóa bỏ đám quan quân trung tầng đối địch với Võ Thụy Doanh, tiếp theo, chúng ta mời bọn họ vào Võ Thụy Doanh. Dù sao là bộ đội đánh thắng, thừa dịp hiện tại biên chế còn có chút hỗn loạn, mở rộng số lượng tinh nhuệ.

Tần Tự Nguyên gật đầu, nói:

- Biện pháp không triệt để, không bằng giải quyết tận gốc.

- Tạm thời còn chưa biết có thể bảo vệ được Võ Thụy Doanh hay không, nhưng mấy chuyện đó là kết quả của cuộc đấu của bên trên, việc nên làm chung quy phải làm, hiện tại chủ động tiến thủ vẫn tốt hơn là bị động chịu đòn.

Ban đêm, đèn đuốc phát sáng, trong phòng, mọi người đa số bàn bạc việc đang làm. Gió tuyết rên rỉ, chờ khi cửa thư phòng mở ra, mọi người lần lượt đi ra thì không biết đã là giờ nào rạng sáng. Giờ này thì cả đám đều ngủ lại tướng phủ, Đông Trí Viễn, Hầu Văn Cảnh đi trước, mấy người khác nói vài câu với Tần Tự Nguyên rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Chờ đến lượt Ninh Nghị chào hỏi, Tần Tự Nguyên nói một câu:

- Lập Hằng đợi chút, có mấy câu việc vặt muốn tâm sự với ngươi.

Khi Nghiêu Tổ Niên rời đi, ánh mắt phức tạp giao nhau với Tần Tự Nguyên. Kỷ Khôn đi cuối cùng, sau đó Tần Tự Nguyên khoác áo khoác, kêu người hầu lấy áo khoác cho Ninh Nghị.

Lão nhân cầm tay của Ninh Nghị, nói:

- Ngồi một đêm, đầu óc cũng không minh mẫn, ra ngoài đi dạo đi.

Ninh Nghị hơi dìu Tần Tự Nguyên, cầm một ngọn đèn lồng, hai người đi ra bên ngoài.

Nhớ lại hai người gặp gỡ ở Giang Ninh, lão nhân còn tinh thần quắc thước, thân thể khoẻ mạnh, ngông nghênh như người trẻ tuổi, về sau đến kinh thành, cho dù có nhiều công tác, tinh thần vẫn rất tốt. Nhưng sau đợt đại chiến giữ thành lần này, Tần Tự Nguyên rốt cuộc cần được dìu một chút.

Hai người đi dọc theo hành lang, bông tuyết lặng lẽ rơi trong bóng tối. Tuyết không lớn, gió cũng thổi nhè nhẹ, nhưng vẫn lạnh lẽo, chậm rãi đi giây lát, đến chỗ tránh gió bên vườn hoa nhỏ trong tướng phủ, lão nhân thở dài:

- Sau khi Thiệu Khiêm bị thương con mắt thì thân thể có khỏe không?

- Không đáng lo, hẳn là sẽ không để lại dị chứng lớn gì.

Tần Tự Nguyên cười cười:

- Tần gia các đời theo văn, hắn từ nhỏ thích võ, được chỉ huy một trận đại chiến như vậy, đánh cho thỏa thích sung sướng, còn thắng trận, chắc trong lòng rất thoải mái, lão phu có thể tưởng tượng được.

Sau đó Tần Tự Nguyên lắc đầu, nhìn núi giả lớn ở phía trước:

- Từ sau khi Thiệu Khiêm tòng quân, mỗi khi về nhà thăm viếng, lòng đầy căm phẫn nói cho ta nghe trói buộc trong quân. Nhưng nhiều việc đều có nguyên nhân của nó, muốn sửa muốn đổi không phải chuyện dễ, Lập Hằng biết rõ đúng không?

Ninh Nghị trầm mặc giây lát, không nói chuyện.

Tần Tự Nguyên nhỏ giọng nói:

- Chuyện lần này ta và Niên công trò chuyện rất nhiều lần, cũng từng thảo luận với Khâm Tẩu, Giác Minh, nhưng có một số việc không tiện vào sáu tai*, nếu không thì khó tránh lúng túng. Mấy năm trước việc quản lý chiến sự lấy Sở quốc công dẫn đầu, về sau vương phủ người Nữ Chân lên thay. Người Nữ Chân đến, bọn họ không dám tiến lên, xem như bị mất mặt. Khi Tông Hàn xua binh áp sát, Thái Nguyên đã chống cự mấy tháng, Hạ Thôn đánh bại Quách Dược Sư, hai chỗ đều là nhi tử của ta, mà ta vừa vặn là văn thần. Bởi vậy, Sở quốc công không nói lời nào, nhóm người vương phủ đều lùi ra sau. Thái Kinh, hắn sợ lão già này lên, hai người văn võ đều lùi lại, kết quả là việc Thái Nguyên, ta khó mà tranh cãi về công về tư, khó mà mở miệng.

(*) Không vào sáu tai – bất nhập lục nhĩ: Nghĩa là sự việc chỉ có hai người biết, không để người thứ ba biết.

Trong gió tuyết, lão nhân nhìn bóng đen của núi giả, thì thào:

- Không thể mất Thái Nguyên.

Giữa hai người là một khoảng lặng ngắn ngủi.

Ninh Nghị đứng ở mé sau lên tiếng:

- Bệ hạ trẻ trung khoẻ mạnh, trải qua đợt này thì sắp tới đây sẽ chú trọng võ bị*.

(*) Võ bị: Việc quân sự (nói khái quát).

Ninh Nghị nói tiếp:

- Muốn cho Võ Thụy Doanh, Hạ Thôn không bị đánh tan, mấu chốt nằm ở bệ hạ. Sau khi hòa đàm, thỉnh bệ hạ kiểm duyệt quân đội Hạ Thôn. Về dư luận bên ngoài thì nhuộm đẫm trận đại chiến này nhờ có bệ hạ chỉ huy anh minh, bày mưu lập kế mới lấy được cơ hội xoay chuyển, bệ hạ là trung hưng chi chủ*, trọng thị cách tân, tiến thủ.

(*) Trung hưng chi chủ: Vị vua dẫn dắt đất nước từ suy yếu đến hưng thịnh.

Trong gió tuyết, giọng nói của Ninh Nghị không cất cao, đơn giản mà bình tĩnh:

- Con người có thể khống chế dư luận, dư luận cũng có thể ảnh hưởng người. Với tính cách của bệ hạ, rất có thể hắn sẽ bị dư luận như vậy đánh động, phong cách làm việc của hắn có một khía cạnh thiết thực. Cho dù trong lòng có nghi kỵ, cũng sẽ muốn lợi dụng bản lĩnh của Tần tướng ngài đây. Năm đó bệ hạ đăng cơ, ngài thật sự là lão sư của bệ hạ, nếu có thể giống như năm đó, thuyết phục bệ hạ nhiệt huyết tiến thủ, trước mắt có lẽ còn có cơ hội. Bởi vì người tự tin thiết thực thì không sợ quyền thần.

Tần Tự Nguyên nhíu mày, tiếp theo lại lắc đầu:

- Ta cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng bệ hạ bây giờ khó đoán vui giận, hắn . . . Ài.

Lão nhân thở dài, trong đó ý vị phức tạp có lẽ không chỉ nhằm vào một mình Chu Triết. Chuyện này không liên quan biện luận, hắn và Ninh Nghị trò chuyện, Ninh Nghị nói chuyện với hắn, chưa chắc đám người Nghiêu Tổ Niên không nghĩ ra được những điều này.

Qua một lúc, Ninh Nghị nói:

- Ta chưa từng tiếp xúc với bên trên, không biết có những chuyện phức tạp gì, truyền xuống dưới như thế nào, ta không hiểu nhiều về chúng. Nhưng lúc ở ngoài thành cùng nhóm người nhị thiếu gia, Văn Nhân bàn bạc, cơ hội phá cục duy nhất có lẽ nằm ở đây. Lấy văn trị võ, vị trí của quân nhân nâng cao thì phải bị chèn ép, nhưng có lẽ sẽ nương gió bay lên. Hoặc là giống như Thái thái sư, làm quyền thần năm mươi năm, về sau binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, hoặc là gác lại gánh nặng, ta đi phía nam, tìm chỗ tốt ở lại.

Ninh Nghị tạm dừng rồi nói tiếp:

- Nhưng Thái Kinh làm quyền thần mấy chục năm không động vào gốc rễ quyền lực của người khác. Muốn nâng vị trí của quân nhân lên thì phải động gốc rễ, cho dù phía trước sẽ có bệ hạ chắn . . . khó mà chết tốt, lão nhân gia. Ngài hãy suy nghĩ nhiều hơn, ta nhìn nhiều hơn, ván cược này có theo hay không thì ta cũng chưa xác định.

Thật lâu sau, Tần Tự Nguyên nâng tay lên vỗ vai Ninh Nghị.

Hai người lại nói mấy câu, chốc lát sau hai người đi nghỉ ngơi, nhưng buổi tối như vậy cũng định sẵn là khiến người khó ngủ.

Bình Luận (0)
Comment