Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 712 - Chương 712: Kinh Trập 10

Chương 712: Kinh trập 10 Chương 712: Kinh trập 10

Đến Biện Lương lâu như vậy, Ninh Nghị còn chưa từng chân chính đọ sức với các quyền thần cao tầng, cũng chưa chân chính tiếp xúc vị chân long thiên tử trên cao nhất. Cấp trên đọ sức, làm ra mỗi một quyết định ngu xuẩn đều thúc đẩy quốc gia khó khăn đi tới trước như vướng vũng sình, không phải Ninh Nghị không hiểu vận tác trong đó, chẳng qua mỗi lần đều sẽ khiến hắn cảm thấy tức giận và trắc trở, so sánh thì, hắn càng nguyện ý ở bên dưới, nhìn những người có thể bị điều khiển và thúc đẩy. Đi về phía trước, nhưng Ninh Nghị cứ cảm thấy chính mình đang quay về con đường cũ.

Khát vọng và mong mỏi năm đó của hắn rốt cuộc là cái gì? Một đường đi tới tràn ngập mờ mịt, có thật sự đáng giá không? Hiện giờ thì sao? Trong lòng Ninh Nghị còn chưa xác định chính mình có muốn làm những chuyện sắp tới không, chẳng qua thông qua lý luận và lẽ thường tìm ra một phương án giải quyết mà thôi. Việc đến hiện giờ, cũng chỉ có thể nịnh nọt hoàng đế này, đánh bại mấy người khác, cuối cùng khiến Tần Tự Nguyên bước lên con đường quyền thần. Khi ngoại địch nối gót mà đến, quốc gia này cần một quyền thần thúc đẩy võ bị, có lẽ sẽ vì trạng huống đặc biệt thời gian chiến tranh mà để lại một chút cơ hội sinh tồn trong kẽ hở cho mọi người.

Chỉ cần bên trên còn có một chút lý trí thì không đến nỗi không còn lối thoát.

Đến Vũ triều mấy năm, lần đầu tiên trong tâm trạng bất ổn, hắn lặng lẽ đi ngủ. Sự tình quá lớn, cho dù là hắn cũng có tâm lý thấy một bước đi một bước, chờ khi nào sự tình càng rõ ràng thì tính tiếp, ngó chừng.

Gió tuyết lất phất, thành trì to lớn, đèn đuốc nhiều hộ gia đình lặng lẽ dập tắt, xe ngựa cô đơn đến rồi lại đi trong tuyết, ngẫu nhiên có tiếng vang đó là sáng sớm, có người mở cửa xúc tuyết trước cửa, ven đường. Thành thị vẫn xám trắng mà nặng nề, mọi người chờ đợi tin tức ngoài thành hòa đàm trong bầu không khí căng thẳng và thấp thỏm. Trên Kim Loan điện, các triều thần đã đứng vào vị trí của mình, bắt đầu một ngày giằng co mới.

Ninh Nghị đi hướng Phàn Lâu, định thuyết phục Lý Uẩn tham dự vào hoạt động sưu tầm sự tích anh dũng của quân đội khác cho Trúc Ký, đây là việc đã sớm dự định phải làm.

Trên cánh đồng tuyết ngoài phía bắc thành hơn mười dặm, đại quân vẫn giằng co đầy sát khí, Lý Chuyết lần thứ hai đi vào lều quân Kim, đối diện những người Nữ Chân đáng sợ này, bắt đầu đợt dàm phán và giày vò mới.

Trong đàm phán, lại hung hăng hất bàn đàm phán, rút kiếm chém bàn thành hai khúc ngay trước mặt Lý Chuyết. Hai chân Lý Chuyết run cầm cập, mặt ngoài bình tĩnh nhưng mặt không còn chút máu.

Vào ngày này, Hữu tướng phủ bắt đầu hoạt động và vận tác nhiều hơn, sau đó Trúc Ký cũng bắt tay vào tuyên truyền trong ngoài thành.

Ninh Nghị còn chưa thể thật sự xác định kế tiếp nên làm chuyện gì, không lâu sau, tất cả đều cứng ngắc trong một vũng sình kỳ dị mà khó xử.

. . .

Sáng sớm, trong sân đằng sau tửu lâu Trúc Ký, mọi người quét tuyết đọng. Trong cảnh tờ mờ, mọi người đã bắt đầu tụ tập lại, nhỏ giọng chào nhau.

Sân khá lớn, có khoảng sáu, bảy mươi người, đa số mặc áo khoác, một số còn mang theo nhạc khí như nhị hồ, bọn họ tìm băng ghế, tụm năm tụm ba ngồi trong thời tiết lạnh lẽo.

Đều là người kể chuyện, Lữ Tứ là một trong số đó, hắn ôm nhị hồ, trong tay còn cầm mấy trang giấy, mắt bởi vì thức đêm nên hơi ửng đỏ. Sau khi ngồi xuống thì thấy mấy vị chưởng quầy, ông chủ tiến vào.

- Chư vị tiên sinh, ngại quá, vội vã kêu mọi người tụ tập ở đây. Trong thành khan hiếm vật tư nên không nhóm lửa, ta nói ngắn gọn, sau khi nói xong mời mọi người ăn mì. Những câu chuyện nhỏ đã phát cho chư vị, hẳn là chư vị đã xem rồi chứ?

Lữ Tứ ở trong đám người đáp lại một câu:

- Đã xem.

Người xung quanh cũng trả lời đồng thanh. Thường ngày bọn họ kể chuyện, chú trọng là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này không có ai nói giỡn cười đùa. Một mặt là vì người đứng ở đằng trước có uy tín khá cao, mặt khác, trong khoảng thời gian Nữ Chân vây thành, mọi người đều trải qua quá nhiều chuyện, có người quen đi tường thành tham gia phòng thủ rồi không về nữa, có người bị người Nữ Chân chặt đứt tay chân nhưng còn sống. Chung quy là bởi vì mấy người này hơn phân nửa biết chữ biết tính số, được sắp xếp làm hậu cần, hiện giờ may mắn sống sót, đến tối hôm qua đọc câu chuyện của vài người ở trong và ngoài thành, mới biết trong khoảng thời gian này đã phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Đêm qua Lữ Tứ đọc hai câu chuyện được phát cho mãi tới sáng mới xong, tâm trạng kích động. Bọn họ kể chuyện, đôi khi kể chuyện lạ phóng đại, có khi là chuyện đời thường không biết nguồn gốc, thêm mắm thêm muối, khác với những câu chuyện này phát cho bọn họ đọc, đặc biệt là câu chuyện có mình góp mặt thì càng khác nữa.

Trong sân liền nhau đã bay ra mùi mì nước, ông chủ đứng ở đằng trước vẫn đang nói tiếp.

- Bên in sách mới bắt đầu làm trở lại, không đủ người, cho nên tạm thời không phát hết cho từng người được, các ngươi đọc xong hãy trao đổi cho nhau. Trận chiến với Nữ Chân đánh không tốt, nhiều người đã chết, nhưng trong trận chiến này, mặc kệ là trong hay ngoài thành đều có rất nhiều người, bọn họ xông tới, hy sinh tính mệnh. Là xông tới hy sinh, không phải hy sinh lúc bỏ trốn chạy mất, chỉ vì bọn họ thôi, chúng ta cần phải lưu giữ những câu chuyện này.

- Không cần thêu dệt hào hùng gì cả, không cần mọi người kể như chuyện về Lý Quảng, Hoắc Khứ Bệnh, nói cái gì mà kẻ dám xâm phạm cường Hán của ta thì dù xa vẫn tru, nào là sự nghiệp vĩ đại Phong Lang Cư Tư. Lần này chúng ta chỉ nói về cá nhân, đã sửa sang ra, còn phần chưa sửa sang có rất nhiều câu chuyện giống như vậy, mọi người nghe được gì cũng có thể hỗ trợ sửa sang giúp. Người kể chuyện như chúng ta thường ngày có lẽ vì chọc cho người ta cười, nhưng hiện giờ trong thành này, mọi người đều rất đau lòng, các ngươi phải vực dậy bọn họ, không nói đến đâu xa, chúng ta phải nhớ kỹ người đã hy sinh. Chúng ta nói về bi tráng, không nói sự khảng khái. Mọi người hiểu chưa? Có gì không rõ cứ nêu ra, cùng nhau thảo luận.

(*) Phong lang cư tư: Thành ngữ ý chỉ xây dựng công tích hiển hách, xuất xứ từ Tây Hán Phiêu Kỵ Hoắc Khứ Bệnh đánh bại Hung Nô, đắp đất thành đàn tế ở núi Lang Cư Tư, tế trời đất tuyên bố hoàn thành công lao. Từ “Hán Thư – Hoắc Khứ Bệnh truyền”.

Tiếp theo có người bắt đầu nói chuyện, có người hỏi:

- Ông chủ, chuyện nghị hòa ngoài thành đã quyết định chưa?

- Nghị hòa còn chưa có quyết định.

Hiện nay người kể chuyện thường nắm tin tức nhanh nhạy nhất xã hội, đôi khi kể xong một số chuyện sẽ thảo luận với người khác để chứng minh thực tế, việc đàm phán tự nhiên sẽ có người hỏi thăm.

Ông chủ trả lời:

- Nói đến thì có chút manh mối rồi, có lẽ hai bên đều có khuynh hướng hòa đàm, nhưng mà chư vị chớ quên tính sói của người Nữ Chân, nếu chúng ta thật sự tin rằng chắc ăn rồi, lơ là thì người Nữ Chân nhất định sẽ nhào lên. Thợ săn già trong núi đều biết, gặp phải mãnh thú thì các ngươi là theo dõi mắt của nó, ngươi không nhìn kỹ nó thì nó nhất định cắn ngươi. Chư vị ra ngoài có thể cường điệu điểm này.

- Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần đánh trận thì mới có tư cách đòi hòa, nếu không có ý chí muốn đánh thì chắc chắn sẽ bị đánh.

Bình Luận (0)
Comment