Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 719 - Chương 719: Cây Pháo Hoa 7

Chương 719: Cây pháo hoa 7 Chương 719: Cây pháo hoa 7

- Con người đều tiếc mạng, nhưng nếu có thể chết có ý nghĩa thì vẫn có kẻ sẵn sàng khảng khái ra đi.

Từ sau khi thê tử lìa đời, tính cách của Thôi Hạo trở nên hơi tối tăm, tìm đường sống trong chỗ chết trên chiến trận mới khiến hắn rộng thoáng hơn chút.

Thôi Hạo mỉm cười dè dặt nói:

- Trong khoảng thời gian này, quan phủ đúng là đã hết sức hỗ trợ chúng ta, dù trước kia có mâu thuẫn cũng không ngáng chân đủ điều.

Nhạc Phi cười sang sảng:

- Chuyện quốc sự, vẫn có người biết nặng nhẹ. Huống chi, Quảng Dương quận vương lần này cũng gặp mặt Ninh công tử, hôm qua ta nghe mấy vị tướng quân nói, vương gia ngầm khen Ninh công tử không dứt miệng.

Thôi Hạo nhỏ giọng nói:

- . . . Việc này lại còn chờ thương thảo.

- Hả?

- Không có gì.

Thôi Hạo nghiêng đầu nhìn ngoài khung cửa sổ, mãi đến hôm nay khu vực này trong thành thị mới tạm ổn, không khí náo nhiệt hơn chút.

Thôi Hạo tạm dừng giây lát, mới thêm một câu:

- Chuyện của chúng ta thoạt trông tình huống tạm ổn, nhưng bên triều đình thì còn chưa thấy rõ ràng. Nghe nói tình huống có chút lạ, dường như ông chủ đang đau đầu. Đương nhiên đây không phải việc mà chúng ta nên suy xét.

Thôi Hạo nói câu này bằng giọng không cao, sau khi nói xong, hai người đều an tĩnh lại. Lúc này một góc khác trong tửu lâu, người ngồi ở một bàn nọ nói chuyện lớn tiếng, bàn luận về chiến đấu với người Nữ Chân. Mấy người này định theo quân đi Thái Nguyên. Nghe được vài câu, Nhạc Phi nở nụ cười, cầm chén trà lên ra hiệu.

- Quốc nạn trước mắt, bệ hạ thánh minh, chúng ta rất có triển vọng. Đáng tiếc không có rượu, nếu không thì cũng sẽ theo bàn kia, uống cạn một chén lớn.

- Trận chiến Thái Nguyên sẽ không dễ dàng, bên trong có thương nghị về chuyện kế tiếp rồi, chúng ta có thể ở lại hỗ trợ ổn định trạng huống kinh sư. Nếu lỡ như ngươi đi bắc thì nhớ giữ tính mệnh của mình cho tốt, sau khi trở về tha hồ uống rượu.

Kinh thành khan hiếm vật tư, đám người đi theo Ninh Nghị trở về làm việc, bị hạ lệnh cấm không được uống rượu, hai người nâng chén lên lấy trà thay rượu.

Nhạc Phi uống xong cười nói:

- Thôi huynh không cần lo việc này, trận chiến Thái Nguyên chỉ cần chịu liều mạng thì tuyệt đối sẽ không tử chiến. Chúng ta phỏng chừng sau khi Tông Vọng và Tông Hàn hội hợp, chắc chắn sẽ đụng độ ngay mặt, nhưng chỉ cần chúng ta dám liều, có địa lợi nhân hòa, người Nữ Chân chắc chắn rút đi để còn mưu đồ về sau. Tuy lần này chúng ta thua tơi tả, nhưng chỉ cần rút kinh nghiệm xương máu, ngày sau vẫn còn hy vọng cao.

Nhạc Phi nói xong lời này, nghiêng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, tuyết trắng trong thành thị kéo dài ra trước mắt. Thành Biện Lương mùa đông này bị quá nhiều vết thương, nhưng lúc này nhìn mơ hồ cảm thấy trong thiên địa còn chút ý chí bất khuất.

Sau đó Nhạc Phi nhớ đến sư phụ chết vì ám sát Tông Hàn lúc khởi đầu trận chiến, khuôn mặt của lão nhân tự nhiên hiện ra.

Nếu có thể lên bắc đánh trận, chết có gì đáng sợ!

Tiếp theo lại qua một ngày đơn giản, qua hôm nay là đến ngày hai mươi sáu tháng mười hai. Từ ngày hôm qua đến hôm nay, Ninh Nghị không đi gặp mặt tướng lĩnh trong kinh nữa, Nhạc Phi không theo sát Ninh Nghị, đến gần giữa trưa thì hắn tới sân nơi đám phụ tá Trúc Ký nghị sự, bầu không khí kỳ lạ tràn ngập, mọi người thảo luận kịch liệt, thậm chí có người chửi ầm lên, giọng điệu trầm trọng. Nhạc Phi tìm đến Thôi Hạo, hỏi thăm phát sinh chuyện gì.

Thôi Hạo chần chừ giây lát:

- Hôm nay trên kim điện, Hữu tướng xin được ra đi.

- Cái . . . cái gì?

- Hữu tướng gửi sổ con lên xin cáo lão . . . trí sĩ*.

(*) Trí sĩ: Thôi làm quan, về nghỉ.

Nhạc Phi ngây ra nửa ngày, hắn biết phe Trúc Ký là sức mạnh của Hữu tướng phủ, trong khoảng thời gian này hắn cũng góp sức sau màn. Từ khi về kinh, những gì hắn nghe, thấy được là hai tướng lần này chủ trì phòng ngự kinh thành đang như mặt trời ban trưa, nên phát sinh loại việc này làm Nhạc Phi nghệch mặt ra không tin được.

Nhưng Nhạc Phi ít có kinh nghiệm quan trường chứ không phải kẻ ngu dốt, theo sau liền nghĩ đến một ít sự tình:

- Hữu tướng làm vậy là vì . . . công lao quá cao?

Thôi Hạo còn khá bình tĩnh nói:

- Cũng không phải việc lớn gì. Đúng như ngươi nghĩ, Hữu tướng trấn giữ trong kinh, Hạ Thôn có Tần tướng quân, con thứ hai của Hữu tướng, Thái Nguyên thì có đại công tử ở. Nếu ta đoán không lầm, Hữu tướng mắt thấy đàm phán sắp xong, lấy lùi làm tiến, bỏ chức tướng để bảo vệ Thái Nguyên. Tầng lớp quan lớn của nước ta có ai mà không lúc lên lúc xuống? Thái thái sư cũng bị bãi chức mấy lần. Chỉ cần trận chiến này có thể giữ trọn công lai, giữ được đại công tử, nhị công tử thì ngày sau Hữu tướng có thể phục chức, thậm chí càng tiến một bước. Bây giờ trí sĩ xem như hành vi ở ẩn dưỡng sức.

- Vậy bên bệ hạ . . .

Thôi Hạo cười nói:

- Bác bỏ. Chuyện như vậy, lúc này dù sao cũng nên nhún nhường mấy lần.

. . .

Chiến sự vẫn chưa chấm dứt, Hữu tướng lấy lý do thương bệnh xin từ chức, đây là chấn động khá lớn đối với triều đình.

Hoàng đế thậm chí nổi giận nói:

- Chẳng lẽ ta đố kị người tài, có công không thưởng!?

Sau khi răn dạy Tần Tự Nguyên một phen thì dịu dàng an ủi, xem như tạm gác lại.

Trên thực tế, đối với mọi người trong khoảng thời gian này nằm trong trung tâm cục diện chính trị thì hành động của Tần Tự Nguyên khiến bọn họ ít nhiều gì thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì từ khi bắt đầu đàm phán, hình thế triều đình mấy ngày nay khiến nhiều người hoang mang, thậm chí với những quan lớn như Thái Kinh, Đồng Quán, Lý Cương, Tần Tự Nguyên thì hình thế tương lai hoặc nhiều hoặc ít đều giống như giấu trong sương mù, có thể nhìn thấy một chút nhưng cũng có phần không thấy được.

Sau đại chiến, có người lên, có người xuống, nếu thật sự bùng nổ phân tranh triều đình quy mô lớn, không ai biết sẽ là hòa đàm, Đồng Quán ngã xuống hay là Lý Cương, Tần Tự Nguyên rơi đài. Mọi người đều án binh bất động, âm thầm móc nối, bao gồm vấn đề Thái Nguyên sau cuộc đàm phán, không ai có nắm chắc trăm phần trăm, không một ai.

Cũng bởi vậy khi đàm phán đến giai đoạn cuối Tần Tự Nguyên mới xem như chính thức xuất chiêu. Tần Tự Nguyên xin từ chức khiến rất nhiều người đều thở phào một hơi. Đương nhiên, vẫn có thắc mắc, giống như trong Trúc Ký, đám phụ tá khắc khẩu vì vụ này. Trong tướng phủ, Ninh Nghị chạm mặt với đám người Giác Minh, cảm thán một câu “gừng càng già càng cay”.

Đêm hôm đó Ninh Nghị khuyên bảo Tần Tự Nguyên đi lên một bước, cướp lấy quyền lực, cho dù là trở thành quyền thần như Thái Kinh, nếu kế tiếp sẽ phải đối mặt chiến loạn phân tranh thời gian dài thì có lẽ sẽ không toàn là ngõ cụt. Khi Tần Tự Nguyên ra chiêu thật sự thì càng đáng tin hơn.

Trong triều đình, có lẽ nhiều người đều cảm thán như vậy.

Chiều hôm nay, Tần Tự Nguyên lần thứ hai dâng sổ con xin từ chức, lần thứ hai bị bác bỏ.

Ngày hai mươi bảy tháng mười hai, lần thứ ba xin từ chức, bác bỏ.

Buổi chiều ngày hai mươi bảy tháng mười hai, Lý Chuyết và Tông Vọng đàm xong xuôi tất cả điều kiện hòa, trong đó bao gồm các loại điều kiện Vũ triều xưng nước Kim là huynh, trăm vạn xâu tuế tệ, bồi thường lương thảo cho người Nữ Chân quay về, chiều hôm nay bắt đầu việc chuyển giao lương thảo.

Ngày hai mươi tám, Tần Tự Nguyên lần thứ bốn xin từ chức, bác bỏ.

Ngày hai mươi chín, Võ Thụy Doanh xin Chu Triết cho kiểm duyệt, được cho phép, thời gian kiểm duyệt thì biểu thị chờ chọn ngày rồi bàn tiếp.

Chu Triết từ chối Tần Tự Nguyên kiên quyết như vậy, trong tướng phủ ít nhiều gì yên lòng, suy đoán hoặc nhiều hoặc ít lần này hoàng đế quyết tâm muốn dùng Hữu tướng. Mà Hữu tướng đã bày tỏ thái độ rồi, không tiếp tục cầu nữa.

Bình Luận (0)
Comment