Lại qua một ngày, đó là giao thừa Cảnh Hàn năm thứ mười ba, bông tuyết lại rơi, ngoài thành, nhiều lương thảo đang bị đưa vào quân doanh của Nữ Chân. Cùng lúc đó, Hữu tướng phủ phụ trách hậu cần đang dốc hết sức vận tác, cướp đoạt mỗi một hạt lương thực có thể sưu tập được, chuẩn bị cho hành trình lên bắc Thái Nguyên của đại quân, tuy mặt ngoài có nhiều chuyện còn chưa xác định, nhưng vẫn cần chuẩn bị cho sắp tới.
Mùng hai tháng giêng, quân đội Nữ Chân nhổ trại đi bắc, trong doanh địa ngoài thành, khí giới công thành mà bọn họ để lại đều bị đốt, lửa cháy hừng hực chiếu đỏ bầu trời phía bắc thành. Đêm nay, Biện Lương chúc mừng linh đình, pháo hoa bắn lên trời đêm, từng bông nổ tung, thành vững chắc, đồi núi tuyết, thật đẹp biết bao.
Mùng ba, mùng bốn, lời xin phát binh liên tiếp đưa lên, mãi tới mùng năm Chu Triết hạ lệnh lấy Vũ Thắng quân Trần Ngạn Thù thống soái, lĩnh bốn vạn đại quân dưới trướng lên bắc, cùng sương quân, nghĩa quân, bộ đội Tây quân ở xung quanh uy hiếp Thái Nguyên. Võ Thụy Doanh xin chiến nhưng bị bác bỏ.
Mùng sáu, Lục Trần Ứng gửi lên sổ con xin lên bắc cứu Thái Nguyên, sổ con nhiều như bông tuyết nhưng đều bị bác bỏ.
Chu Triết lần thứ hai giận dữ trên Kim Loan điện:
- Người Nữ Chân nóng lòng cầu đi, huống hồ chúng ta đã ký kết hiệp định trăm vạn tuế tệ, sao có thể lấy việc lớn mà làm như việc nhỏ, phát động mấy chục vạn đại quân, hao tài tốn của! Năm nay còn ăn Tết hay không?!
Tần Tự Nguyên một lần nữa xin từ chức, bị răn dạy, bác bỏ.
Đây là khởi đầu của Cảnh Hàn năm thứ mười bốn, hôm nay qua đi, trên Kim Loan điện rối loạn. Phe quân đội đưa lên các vấn đề như xin nhận thưởng, trợ cấp cho trận chiến này, Võ Thụy Doanh có công đầu, Chu Triết một đường phê đỏ, khen nức nở, có thỉnh cầu gì đều đồng ý hết, cũng dự định ngày sau tự mình tiếp kiến công thần, kiểm duyệt bộ đội. Mặt khác, hắn kiên trì đã phái ra bộ đội đi Thái Nguyên thì không cần vẽ thêm chuyện nữa. Bắt đầu xuất hiện nhiều bắn ngược, không ngừng có người gửi sổ con lên nêu rõ tầm quan trọng của Thái Nguyên. Phe Thái Kinh, Đồng Quán bắt đầu rút chân ra, đứng ngoài bàng quan.
Mùng chín, đại học sĩ Lý Lập cố gắng phân trần Thái Nguyên trọng yếu, thời cơ gấp gáp, không thể để vụt mất cơ hội, phát sinh tranh chấp với Trần Ngạn Thù ngay trên kim điện. Lý Lập đập đầu vào bậc thang, máu chảy lênh láng, được thái y khám và chữa bệnh mới giữ được tính mệnh, theo sau bị tống vô tù.
Thời gian chậm rãi trôi, có người cảm thấy nhóm Lý Lập lực chuyện bé xé ra to. Có người ôm lòng may mắn. Đúng thật là người Nữ Chân đã quyết định sẽ đi, lại có tuế tuệ hằng năm, nói đến Thái Nguyên bị vây thì đã phái binh đi rồi, hết thảy dường như không cần thiết việc lớn mà làm như việc nhỏ. Trong lúc người Nữ Chân không ngừng đội tuyết lên bắc, kinh thành thảo luận về Thái Nguyên dần lắng xuống, tuy rằng cũng có người không ngừng thỉnh cầu phát binh Thái Nguyên, bắt lấy cơ hội cuối cùng, nhưng tiếng nói ít dần.
Ngày mười lăm tháng giêng, tiết Nguyên Tiêu đã đến.
Đây là ngày lễ náo nhiệt nhất của Cảnh Hàn năm thứ mười bốn. Mùng một bởi vì chưa cởi bỏ giới nghiêm thành, vật tư giới hạn, không thể nào thoải mái chúc mừng. Lúc này người Nữ Chân đã đi, nhiều vật tư đã theo bốn phương tám hướng vận chuyển lại đây, người sống sót trong thành thật lòng mừng vì đã đuổi được người Nữ Chân rời đi, pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm, trong thành lấp lánh ánh sáng, máu rồng cá suốt đêm.
Hoàng thành, Chu Triết đi lên tường thành, yên lặng nhìn cảnh tượng phồn hoa này. Qua một lúc, hoàng hậu đến, cầm áo lông muốn khoác lên cho Chu Triết.
- Trong khoảng thời gian gần đây nghe nói trên triều hỗn loạn, bệ hạ vất vả làm việc, ngay cả ngày lễ vẫn không thể thả lỏng một chút sao?
Chu Triết phất tay, không cần áo khoác, đưa mắt nhìn pháo hoa, phố thị bên ngoài.
- Trẫm đã lãng phí quá nhiều thời gian, muốn vực dậy thì sao có thể ngại mệt.
Hắn dừng một chút, nghiêng đầu nói:
- Gần đây trẫm đọc được một từ cổ, có nhiều cảm xúc, có một bài khiến trẫm thích nhất, hoàng hậu có muốn biết là bài nào không?
- Bệ hạ lo cho nước lo cho dân, Biện Lương mới gặp chiến họa, chắc hẳn là làm thơ lo về chiến loạn dân sinh?
- Đoán sai.
Chu Triết lắc đầu, qua một lúc mới hít sâu một hơi, ánh mắt mê ly xa xăm:
- Quy khứ lai hề, điền viên tương vu, hồ bất quy. Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi. Ngộ dĩ vãng chi bất gián, tri lai giả khả truy. Thực mê đồ kỳ vị viễn, giác kim thị nhi tạc phi . . . *
(*) Trích từ bài thơ Quy Khứ Lai Từ của Đào Tiềm
Tạm dịch: Về đi thôi, ruộng vườn sắp bỏ hoang, sao còn chưa về.
Đã để thể xác sai khiến tâm hồn, cớ sao buồn bã một mình làm chi.
Hiểu rằng chuyện đã qua không thể sửa, nhưng vẫn có thể bắt lấy tương lai.
Còn chưa dấn sâu vào đường lầm lạc, nhận ra hôm nay đúng, hôm qua đã sai.
- Bệ hạ . . .
- Hôm nay đúng, hôm qua đã sai!
Chu Triết than thở một câu, bỗng cất cao giọng:
- Trước kia trẫm từng nghĩ làm vua thì chú trọng vào việc dùng người, kiềm kẹp! Những hạng sĩ đại phu đó cho dù trong lòng xấu xa không chịu nổi nhưng đều có bản lĩnh riêng, trẫm chỉ cần ngồi vững trên đài cao, để bọn họ tranh chấp, để bọn họ so tài, rồi sẽ có thể làm ra một phen sự tình, rồi sẽ tìm ra người có thể làm được điều gì đó! Nhưng ai biết, kiềm kẹp khiến bọn họ mất máu nóng, mất xương cốt! Làm chuyện gì chỉ biết đoán theo ý của trẫm, chỉ biết giao việc trong bổn phận, đùn đẩy! Hoàng hậu, mười mấy năm nay trẫm đã làm sai!
- Bệ hạ . . .
Hoàng hậu cứng ngắc tại chỗ, nàng không thể ngờ Chu Triết sẽ nói ra những lời như vậy.
Chu Triết cười nói:
- Giao việc nước cho người khác, nực cười. Vũ triều ta nuôi sĩ gần ba trăm năm, những người này học quyền mưu lòng người thì giỏi hơn ai hết, một đám giả vờ trung thần lương tướng ở trước mắt trẫm! Toan tính đấu đá nhau, đùn đẩy băn khoăn! Phá quốc gia của trẫm thành đống thối nát không chịu nổi! Nếu không có trận đại chiến lần này thì trẫm còn chưa tỉnh ngộ ra, vẫn có người nhiệt huyết ở dân gian! Trượng nghĩa giết kẻ như chó!
- Nàng nhìn xem Thái Kinh, yên phận ngoan ngoãn, trẫm đối xử với hắn không tệ, nhưng khi đối mặt nạn lớn mất nước thì hắn yên phận nép mình, không nói một lời! Nhìn Đồng Quán, Quảng Dương quận vương đi, trẫm đối xử với hắn không tệ! Người Nữ Chân xuống nam, hắn thấy tình thế không ổn thì quay đầu bỏ đi!
- Nhìn xem Tần Tự Nguyên, nhị nhi tử của hắn ở Biện Lương, đại nhi tử giữ Thái Nguyên, hắn ở vị trí tướng! Gần đây thì sao? Từ chức xin đi, hắn đang làm gì? Cho rằng ta xem không hiểu? Lấy lùi làm tiến! Trước tiên bảo vệ nhi tử của hắn, tiếp đó hắn vẫn có sức ảnh hưởng điều khiển triều đình, giống như Thái Kinh vậy! Hắn nghiền ngẫm tâm tư của trẫm, hắn thật cao minh! Hắn làm như vậy là . . . làm như vậy là muốn lợi dụng trẫm, muốn điều khiển trẫm!