Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 721 - Chương 721: Cây Pháo Hoa 9

Chương 721: Cây pháo hoa 9 Chương 721: Cây pháo hoa 9

- Thái Nguyên!

Chu Triết phất tay:

- Trẫm làm sao không biết Thái Nguyên trọng yếu! Trẫm làm sao không biết phải cứu Thái Nguyên! Nhưng bọn họ . . . bọn họ đánh cái kiểu gì? Đẩy mọi người đến Thái Nguyên, giữ được Thái Nguyên thì Tần gia liền có thể một tay che trời! Trẫm không sợ hắn một tay che trời, lỡ thua thì sao? Tông Vọng và Tông Hàn hợp sức, người Nữ Chân dốc hết sức phản công, cả đám đều đi rồi đều chôn vùi ở nơi đó, trẫm lấy cái gì giữ giang sơn này? Được ăn cả ngã về không, buông tay liều một phen, bọn họ nói thì nhẹ nhàng rồi! Bọn họ lấy giang sơn của trẫm ra đánh bạc! Thua, bọn họ là trung thần liệt sĩ, thắng, bọn họ là kình thiên bạch ngọc trụ, giá hải tử kim lương!*

(*) Kình thiên: Chống đỡ trời. Bạch ngọc trụ: Cột bằng bạch ngọc = Cây cột bạch ngọc chống đỡ trời. Giá hải: Vượt qua biển. Lương: Cầu = Cây cầu vàng bắc qua biển.

Kình thiên bạch ngọc trụ, giá hải tử kim lương nghĩa là nhân vật kiệt xuất có tác dụng trọng yếu, gánh trách nhiệm quan trọng.

- Nếu không phải bọn họ đánh trận kiểu như vậy! Nếu không phải Thiệu Hòa ở Thái Nguyên! Nếu không phải bọn họ bức trẫm thì trẫm đã không ra hạ sách này!

- Trẫm đã sai mười ba năm.

Chu Triết chậm rãi nói, đặt tay lên tuyết đọng trên mái chắn tường, tuyết đọng lạnh lẽo nhưng hắn cảm giác máu đang thiêu đốt.

- Giang sơn này, con dân này, không thể lại giao cho bọn họ tùy ý giày xéo.

- Giang sơn của trẫm, con dân của trẫm . . .

- . . . Trẫm, tự mình thủ hộ.

Trong giọng nói chém đinh chặt sắt, pháo hoa bắn lên, chiếu sáng khuôn mặt kiên nghị mà cương quyết của Chu Triết.

Thái Nguyên cách mấy nghìn dặm về phương bắc không có pháo hoa.

Tần Thiệu Hòa khuôn mặt gầy guộc đi lên tường thành, nhìn quân doanh Nữ Chân phía đối diện. Ánh sáng từ doanh địa kéo dài một mảnh, dường như muốn chiếu lên tường thành. Trong thành hôm nay hơi náo nhiệt, ít nhất mấy chỗ như quân doanh thắp lửa sáng hơn một chút.

- Khụ khụ, vẫn ổn chứ?

Tần Thiệu Hòa vỗ vai một binh sĩ làm nhiệm vụ:

- Hôm nay là ngày hội Thượng Nguyên*, bên dưới có nấu trôi nước, chốc nữa đi ăn một ít đi.

(*) Thượng nguyên hay còn gọi là tiết Nguyên Tiêu, ngày mười lăm tháng giêng. Nằm trong hệ thống Tết Thượng, Trung, Hạ Nguyên. Tết Trung Nguyên là ngày mười lăm tháng bảy, Tết Hạ Nguyên là ngày mười lăm tháng mười. Tất cả tính bằng Âm lịch.

Nguyên: Thứ nhất. Tiêu: Đêm, tức là đêm trăng tròn đầu tiên của năm. Ngày nay còn được gọi là Nguyên Tịch, Nguyên Dạ, Tết đoàn viên, Tết Thượng Nguyên . . .

Tần Thiệu Hòa đi tới trước, nói cùng một câu với mỗi người.

Thành bị vây lâu ngày, lương thảo trong thành bắt đầu thấy đáy, từ một tháng trước đã giảm một nửa phát thức ăn, tuy hiện giờ không đến mức không có gì để ăn, nhưng đa số người trong trạng thái lửng dạ. Bởi vì vật sưởi ấm trong thành cũng giảm dần, gác đầu tường với trạng thái như vậy sẽ khiến người run cầm cập.

Qua một lúc, Tần Thiệu Hòa trông thấy Lý Tần trên tường thành, tuy Lý Tần nắm giữ hậu cần trong thành nhưng làm nho sinh tuân theo đạo quân tử, hắn cũng ăn không đủ no, hiện giờ sắc mặt nhợt nhạt.

Tần Thiệu Hòa đưa cho Lý Tần một hộp đựng thức ăn nhỏ:

- Bánh trôi, mang mấy cái cho ngươi, qua một bên ăn lén đi.

Lý Tần từ chối vài câu rồi cũng nhận, nhưng không mở ra, hai người đi một đoạn, nhỏ giọng giao lưu trạng huống, nhìn phía nam xa xăm một lúc.

- Thượng Nguyên, không biết tình thế kinh thành sao rồi, đã giải vây chưa.

- Xem ngoài thành án binh bất động thì e rằng không có tiến triển gì.

- Trong thành đói khổ lạnh lẽo, tuy còn có lương thực, nhưng không dám phát lung tung, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng. Nhiều người già bị đông lạnh đói đến chết.

Tần Thiệu Hòa nhỏ giọng nói:

- Không biết chúng ta còn có thể thủ bao lâu.

- Vũ triều thủ bao lâu thì chúng ta thủ bấy lâu.

Lý Tần cười sang sảng, nhìn quân doanh ngoài thành:

- Nam nhi như chúng ta sao có thể nhường giang sơn cẩm tú này!

- Khụ, ha ha . . . nói đúng!

Tần Thiệu Hòa vươn tay vỗ mạnh bả vai Lý Tần làm hắn lảo đảo, chốc lát sau hai người đứng trên đầu tường cùng cười.

Tiếng cười phóng khoáng trên đầu tường bay xa cùng gió tuyết.

. . .

Khi pháo hoa bắn lên trong trời đêm, tiếng cẩm sắt tỳ bà, ti trúc cũng du dương vang trong bóng đêm.

Phàn Lâu thức trắng đêm trong ngày hội Thượng Nguyên. Ánh sáng lấp lánh và tiếng đàn nhạc hòa cùng tuyết đọng lớp lớp cạnh mái hiên sân, nhuộm đẫm đêm náo nhiệt, tiếng ngâm nga thơ từ điểm xuyết, ưu nhã của viết văn và tươi đẹp của làn váy thơm hòa thành một thể.

Có người đang ngâm nga từ Thượng Nguyên có từ mấy năm trước.

- Đông phong dạ phóng hoa thiên, canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ . . .*

Là ‘Thanh Ngọc Án’ của Ninh Lập Hằng.

(*) Thanh Ngọc Án – Đêm Nguyên Tiêu của Tân Khí Tật.

Tạm dịch: Đêm gió đông thổi nghìn hoa, rơi rụng như mưa sao. Ngựa quý xe chạm trổ hương bay khắp phố.

Tiếng ca hát văng vẳng từ sân bên cạnh, Sư Sư đang quỳ ngồi trước bàn, cầm ấm trà, thướt tha rót trà nóng.

- Công tử đến hôm nay vừa lúc, Tống Hi Biện Tống đại sư tự mình chế ra minh tiền*, ta chỉ còn một nắm cuối cùng này.

(*) Minh tiền: Một loại trà xanh, hái đọt non trước tiết Thanh Minh.

Phía đối diện nàng là một nam nhân mặc hoa phục bề ngoài tuấn tú, khí chất trầm ổn.

- Trà của Tống đại sư đã hiếm có mà được Sư Sư tự tay pha thì mới là vật báu vô giá thật sự . . . ưm.

Hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hơi cau mày nhìn Lý Sư Sư:

- Gần đây Sư Sư cảm thụ khổ sở ở dưới thành đều hòa vào trà rồi.

Sư Sư cau mày cười, tự mình uống một hớp:

- Trà đắng lắm sao?

Nam nhân mặc hoa phục cười nói:

- Vị trà thanh, cũng bởi vậy nên tâm trạng phức tạp trong nước trà cũng trong theo. Từ năm năm trước lần đầu gặp Sư Sư, mùi vị trong trà mỗi năm đều khác nhau, trưởng lão Thiền Vân nói Sư Sư rất có Phật tính, theo Trần mỗ thấy là bởi vì Sư Sư có thể nhìn thiên hạ như chính bản thân mình, biến kiến thức có được trong ngày thường thành của bản thân, sau đó đưa vào các sự vật khác như tiếng nhạc, trà đạo. Trà này không đắng, nhưng bên trong chất chứa trái tim rộng lớn phức tạp, thương hại thiên hạ.

Sư Sư nhìn hắn, sóng mắt liếc qua sáng lấp lánh, nàng mỉm cười nói:

- Đang gạt người ta phải không?

- Lời phát ra từ tận đáy lòng, tuyệt đối không giả dối.

Sư Sư lại nói, nhoẻn miệng cười, mũi quỳnh hơi nhíu trông đáng yêu:

- Người đời thường bảo Kiếm Vân huynh có thể qua trà đạo phẩm lòng người, nhưng hôm nay chỉ toàn khen ta, tuy trong lòng Sư Sư vui vẻ nhưng tận đáy lòng không khỏi giảm bớt mức độ tin lời đánh giá của Kiếm Vân huynh.

Trần Kiếm Vân ngồi phía đối diện cười lớn

- Người đời cũng chỉ nói bừa mà thôi, Trần mỗ chỉ là một người thích trà, Sư Sư trừ nhiều chút cũng đúng thôi. Nhưng hôm nay được cảm xúc từ trong trà tuyệt đối không chút giả dối, Trần mỗ dám cược bằng năm tiền bạc.

Hai người quen biết lâu ngày, nói đùa mấy câu, bầu không khí hòa hợp. Trần Kiếm Vân này là con nhà thế gia có tiếng trong kinh thành, trong nhà có mấy quan lớn triều đình, nhị bá Trần Phương Trung tàng nhậm chức Binh bộ thượng thư, biết chính sự, dù hắn không theo đường làm quan nhưng là một trong những công tử thanh nhàn nổi tiếng nhất trong kinh thành, nổi tiếng vì am hiểu trà đạo, từ đạo, thư họa.

Cũng bởi vậy Trần Kiếm Vân mới có thể trong ngày lễ như Nguyên Tịch mà vẫn chiếm một chỗ trong phòng của Lý Sư Sư. Dù sao trong kinh thành có nhiều quyền quý, mỗi khi tới ngày lễ thì mở nhiều buổi tiệc, mấy hoa khôi hàng đầu nổi tiếng khó mà có thời gian trống. Trần Kiếm Vân và Sư Sư tuổi xấp xỉ nhau, quan viên trung lão niên có quyền có thế vì giữ thân phận nên sẽ không tranh với hắn, công tử bột khác thì không giành thắng được hắn.

Bình Luận (0)
Comment