Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 722 - Chương 722: Mưa Xuân Năm Thứ Mười Bốn 1

Chương 722: Mưa xuân năm thứ mười bốn 1 Chương 722: Mưa xuân năm thứ mười bốn 1

Đêm dần khuya, gặp mặt Trần Kiếm Vân là khoảng thời gian cuối cùng của đêm nay.

Hai người trò chuyện một lúc, Trần Kiếm Vân nhấm nháp trà, nói:

- Lão sinh thường bảo Sư Sư đã không còn nhỏ tuổi, nếu vẫn không lập gia đình, tiếp tục pha trà như vậy thì e rằng không lâu sau sẽ phải tìm đại sư Thiền Vân xin xuất gia.

Sư Sư chần chừ giây lát:

- Nếu thật sự là nước chảy thành sông thì đó cũng là ý trời.

- Con người sống ở trên đời, tuy tình yêu nam nữ không phải là tất cả nhưng cũng có ý nghĩa của nó. Sư Sư thân ở chỗ này, không cần cố ý đi cầu, thì tội gì né tránh? Nếu đã ở trong tình ái, chưa biết chừng ngày này sang năm trà của Sư Sư sẽ có hương vị đặc sắc khác.

- Kiếm Vân huynh . . .

- Sư Sư, nàng hãy nghe ta nói hết.

Trần Kiếm Vân nhìn thẳng nàng, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Trong kinh thành, có thể lấy nàng mà vừa có thân phận địa vị thì không nhiều, sau khi lấy nàng về càng ít có người đối xử tốt với nàng. Trần mỗ không vào quan trường, ít dính thế tục, nhưng bàn về gia thế, sau khi lấy nàng về tuyệt đối không sẽ có người khác tiến đến dây dưa. Trong nhà Trần mỗ tuy có thiếp thất nhưng chỉ là một nữ tử của hộ gia đình nhỏ, sau khi nàng vào cửa tuyệt đối không để nàng bị người ức hiếp. Quan trọng nhất là nàng và ta tâm tính hợp nhau, từ đây về sau đánh đàn phẩm trà, cầm sắt hài hòa, có thể tiêu dao qua cuộc đời này.

Sư Sư rũ mí mắt.

Qua một lúc, Trần Kiếm Vân bổ sung thêm:

- Đã sớm kể rõ trong lòng yêu thích Sư Sư như thế nào, lúc này không nói nhiều nữa. Ta biết lòng dạ Sư Sư thanh cao, có ý tưởng của mình, nhưng lời Trần mỗ nói là phát ra từ tận đáy lòng. Quan trọng nhất là trong lòng Trần mỗ yêu tha thiết Sư Sư, dù nàng đồng ý hoặc là suy xét thì tình này không đổi thay.

Sư Sư dịu dàng nói:

- Ta biết Kiếm Vân huynh là quân tử thẳng thắn. Nhưng Kiếm Vân huynh chân thành với ta, Sư Sư cũng không giấu giếm. Những năm gần đây, mỗi khi Sư Sư ra ngoài du lịch, xem chuyện xung quanh, tâm tư càng phức tạp, khó mà bình yên.

- Hai năm trước Trần huynh nhắc đến việc này, Sư Sư tự biết thanh cao, đến hiện giờ tâm trạng này càng khó thể thoát khỏi, hai năm nay gặp nhiều chuyện khiến nỗi lòng của Sư Sư khó yên. Cứ nghĩ đến gả cho người, thành gia đình với một nam tử, bó buộc bản thân trong khung trời nhỏ hẹp, từ nay không thể tiếp tục xem những đường đời phức tạp, không có hút cảm giác giải thoát mắt không thấy tâm không phiền. Phật nói chúng sinh đều khổ, nhưng . . . ta đọc thuộc kinh Phật mà vẫn không giải thoát được.

- Đây mới là Phật tính.

Trần Kiếm Vân thở dài, cầm lấy ấm trà rót một ly cho nàng:

- Nhưng xét đến cùng, chuyện trên đời cho dù nhìn thấy, chung quy không phải Sư Sư có thể thay đổi. Ta tự biết không thay đổi được nên đắm chìm trong thư họa, thi từ, trà đạo, sự đời có xấu xa cỡ nào cũng có con đường chỉ lo thân mình.

Sư Sư cười cười:

- Ta biết Kiếm Vân huynh không phải loại người chỉ biết lo thân mình. Lần này người Nữ Chân ập đến, Kiếm Vân huynh cũng lĩnh hộ vệ trong nhà đi trên tường thành. Biết được Kiếm Vân huynh vẫn bình an thì ta rất vui vẻ.

- Sự tình đến trước mắt, luôn có lúc không tránh khỏi được. May mắn còn sống, đó thực sự là công lao của hộ vệ trong nhà, không dính dáng gì nhiều với ta.

Sư Sư cười cười:

- Điều Kiếm Vân huynh nói thật ra Sư Sư đã sớm nghĩ tới rồi.

Nàng lặng im một lúc:

- Thân phận như Sư Sư, trước kia là con gái của quan có tội, thân chịu tội, sau khi vào Phàn Lâu thì một đường suôn sẻ, nhưng cuối cùng cũng là nhờ người khác nâng lên thôi. Đôi khi cảm thấy chính mình có thể làm rất nhiều sự tình chẳng qua là khoác da hổ mượn từ người khác, chờ khi tuổi già nhan sắc tàn phai, muốn nói vài điều chỉ e không ai thèm nghe, thân là nữ tử, muốn làm chút gì đó mà nằm ngoài tầm với. Vấn đề nằm ở chỗ Sư Sư thân là nữ tử.

Nàng ngẩng đầu lên, hé môi, cuối cùng thở dài:

- Thân là nữ tử, khó có cơ hội như nam tử, cũng bởi vậy mà Sư Sư luôn suy nghĩ, nếu ta thân là nam tử thì phải chăng thật sự có thể làm những thứ gì. Mấy năm nay bôn ba vì án oan, bôn ba vì giúp nạn thiên tai, bôn ba vì giữ thành, ở trong mắt người khác có lẽ chỉ là một nữ tử trong thanh lâu quen được người tung hô, không biết trời cao đất rộng, nhưng ta . . . chung quy muốn tìm được vài thứ từ trong đó, những thứ mà sẽ không bởi vì gả cho người, nhốt trong sân nhà là bị xóa hết. Kiếm Vân huynh có cơ hội cho nên ngược lại xem thoáng, Sư Sư chưa từng được cơ hội, vì vậy . . . bị nhốt tại chỗ.

Lời nói của Sư Sư nhẹ nhàng mà chất chứa chân thành. Công tử ca trong kinh thành có trác táng, có nhiệt huyết, có lỗ mãng, có ngây thơ, Trần Kiếm Vân xuất thân đại hộ, vốn là thiếu niên nhiệt huyết muốn làm một phen thành tựu, hắn là bảo bối tim gan của người lớn trong nhà, thuở nhỏ được che chở quá tốt, về sau thấy nhiều chuyện trong nhà, dần dần nản lòng thoái chí với chuyện quan trường, phản nghịch. Khi trong nhà cho Trần Kiếm Vân tiếp xúc mặt tối của quan trường, hắn cãi lộn ầm ĩ mấy lần, về sau trưởng bối trong nhà bảo tùy ý hắn thích, vốn không cần hắn kế thừa gia sản, có huynh đệ trong nhà rồi, hắn chung quy có thể phú quý sống đến hết đời.

Từ đây về sau Trần Kiếm Vân gửi tình vào thơ từ trà đạo, ngay cả thành thân cũng không lựa chọn liên nhân* chính trị. Sau khi Trần Kiếm Vân quen biết Sư Sư, nàng dần biết mấy chuyện về hắn, giống như nàng đã nói, Trần Kiếm Vân có cơ hội, còn nàng thì chung quy là nữ tử.

(*) Liên nhân: Cuộc hôn nhân giữa các nhà quyền thế ngang nhau, kết hôn để thắt chặt giao dịch giữa hai nhà, không phải vì tình yêu.

Sư Sư cười cười, lại bổ sung một câu:

- Ta cũng biết tâm tư như vậy có vẻ không yên phận.

Trần Kiếm Vân tách chén trà, cười gượng gạo:

- Vậy xem ra Sư Sư phải tìm một người đang làm việc lớn thì nàng mới chịu tạch hết duyên hoa, rửa tay nấu canh với người đó.

Sư Sư lắc đầu:

- Ta cũng không biết.

Trần Kiếm Vân nói:

- Ta đã thấy nhiều loại người này. Kẻ vào đường làm quan vì đi lên cao hơn mà không từ thủ đoạn, người ở địa vị cao thì hoặc đã tuổi già, hoặc sớm biến thành một trong số họ. Thế gian bùn lầy, ai muốn khuấy động thì người đó sẽ phải dính bùn lầy. Hoặc là trải qua sự tình lần này, Sư Sư muốn tìm một tướng quân lãnh binh gửi gắm thân này?

Trần Kiếm Vân cười gượng nói:

- Nhưng quân đội cũng chưa chắc tốt hơn, có nhiều nơi ngược lại càng loạn, trên dưới kết đảng, ăn không ngồi hưởng, thu hối lộ, bọn họ trắng trợn còn hơn văn thần, nếu không phải như vậy, đại chiến lần này đã không đánh thành như vậy. Nam nhân trong quân tính tình thô lỗ, đối xử với thê tử trong nhà giống như động vật, động một tí đánh chửi, không phải lương xứng.

Đêm Nguyên Tịch, bình minh sắp đến, kết quả nói lời như thế không khỏi khiến người có chút tâm trạng phức tạp. Trong phòng im lặng, qua một lúc thì cười khẽ với nhau.

Bình Luận (0)
Comment