Sư Sư nói:
- Ta chỉ có mấy người quen ở kinh thành, ngày hội Thượng Nguyên là lúc đoàn tụ, nấu mấy cái bánh trôi mang qua. Tô công tử xin đừng nói bừa, hủy danh dự của tỷ phu công tử.
Tô Văn Phương lẩm bẩm:
- Ưm, danh dự à, mới gần đây còn bị ám sát, e rằng không có thứ gọi là danh dự.
Tô Văn Phương cười xoay người, lĩnh nàng đi vào.
Hiện giờ đám người Tô gia còn chưa về kinh, suy xét đến an toàn và các loại vấn đề kế hoạch này nọ trong kinh, Ninh Nghị vẫn ở trong một chỗ sản nghiệp của Trúc Ký. Lúc này đã tới đêm khuya, bữa tiệc mừng đại khái kết thúc, phòng ốc trong sân đa số sáng đèn nhưng thoạt nhìn khá yên lặng. Ninh Nghị ở trong một gian phòng trên tầng hai, lúc Sư Sư đi vào thì trông thấy cái bàn chồng chất các loại hồ sơ, phong thư, Ninh Nghị ở sau bàn, buông xuống bút lông trong tay.
Từ lần trước hai người gặp nhau đã qua hơn nửa tháng.
Trong khoảng thời gian mới từ ngoài thành trở về, Ninh Nghị bận rộn tuyên truyền chuyện đánh trận, có mấy lần đi bái phỏng Phàn Lâu, bàn về việc này thì tuy ma ma Lý Uẩn không hoàn toàn đồng ý làm theo bước của Trúc Ký, nhưng cũng thương lượng xong nhiều chuyện, ví dụ như vài người nào hỗ trợ tuyên truyền sự tình gì, còn lại sẽ không tham dự. Ninh Nghị không bắt buộc, bàn bạc xong hắn còn có nhiều việc cần hoàn thành, mất hút trong các loại hành trình.
Bận rộn tuyên truyền xong đến chuyện Tần Tự Nguyên lấy lùi làm tiến, thúc đẩy xuất binh Thái Nguyên. Nói phức tạp một chút thì trong đó chứa nhiều đánh cờ chính trị, còn nói đơn giản chẳng qua là ngươi đến viếng ta, ta đến viếng ngươi, lén bàn bạc ích lợi, tiếp đó khiến đủ loại người nêu ý kiến trên Kim Loan điện, tăng áp lực, mãi khi đại học sĩ Lý Lập xúc động tức giận đập đầu vào bậc thềm. Sư Sư ở trong Phàn Lâu cũng cảm thụ rõ ràng trạng huống phức tạp phía sau. Ninh Nghị ở trong đó, tuy rằng không đi con đường quan viên nhưng hắn có nhiều liên hệ ích lợi với thương nhân, mỗi vị địa chủ thân hào tầng dưới, bôn ba thúc đẩy, bận rộn không kịp thở.
- Sao đến đây vào giờ này?
Sư Sư cười nói:
- Nếu còn không đến thì sẽ qua ngày mười sáu tháng giêng. Ban ngày nói chuyện với Vu Hòa Trung, Tần Tư Phong có nhắc đến ngươi, đã lâu không gặp ngươi, mang theo mấy cái bánh trôi đến nơi này. Biết hơn phân nửa là ngươi đã ăn rồi nên không mang nhiều, tùy ý ăn hai miếng là được.
Ninh Nghị nở nụ cười, không từ chối:
- Ta đi lấy bát.
Ninh Nghị đi lấy hai bộ bát đũa rồi quay về, Sư Sư đã mở hộp đựng thức ăn ra đặt trên bàn:
- Văn Phương nói ngươi vừa từ ngoài thành trở về?
- Đủ loại việc, bận giống như nàng vậy. Quân đội cũng ăn Tết, ta đi tặng chút đồ ăn, ôi, sao keo kiệt thế.
Trong hộp thức ăn chỉ có sáu cái bánh trôi, Ninh Nghị nói đùa, mỗi người chia ba cái, mời đối phương ngồi xuống. Trên thực tế Ninh Nghị tự nhiên đã ăn rồi, nhưng vẫn không khách khí nhét một cái bánh trôi vào miệng.
Sư Sư mỉm cười nhìn trong phòng lộn xộn, qua một lúc nói:
- Gần đây thường nghe người ta nhắc đến ngươi.
- Ta hả?
- Hữu tướng phủ các ngươi.
- À, khen nhiều hơn hay chê nhiều hơn?
- Mỗi bên một nửa.
Sư Sư dừng một chút:
- Gần đây cũng có nhắc đến Thái Nguyên, ta biết các ngươi ở sau lưng ra sức, thế nào? Sự tình có cơ hội thay đổi không?
Ninh Nghị hơi nhíu mày:
- Còn chưa tệ đến mức đó, nói về mặt lý luận thì đương nhiên vẫn có cơ hội thay đổi.
Trong giọng nói của Ninh Nghị lộ rõ qua loa, Sư Sư lẳng lặng nhìn, chờ hắn nói tiếp.
Ninh Nghị bị nàng nhìn chăm chú như thế thì mỉm cười nói:
- Nói sao đây, trong kinh không muốn xuất binh, nếu trước tiên xuất binh thì chuyện bé xé ra to, hao tài tốn của. Thái Nguyên dù sao không phải Biện Lương, Tông Vọng đánh Biện Lương đã cật lực như vậy, nếu buông bỏ chuyển sang tấn công Thái Nguyên thì cũng vất vả mà không được gì, hơi gân gà. Thêm nữa phòng thủ Thái Nguyên lâu như vậy, chưa chắc không thể thủ thêm một thời gian, nếu người Nữ Chân thật sự muốn cứng rắn tấn công, Thái Nguyên chỉ cần chống cự một khoảng thời gian thì người Nữ Chân phải rút đi. Trong lúc người Nữ Chân và Thái Nguyên giằng co, chỉ cần phe chúng ta phái ra quân đội từ sau lưng tập kích quấy rối, có lẽ cũng có thể thu được hiệu quả. Rồi thế này thế kia, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Sư Sư bổ sung một câu:
- Còn vấn đề ai lãnh binh nữa.
Ninh Nghị cười cười:
- Cách nói không khác nhau mấy.
Hắn ăn bánh trôi xong uống một hớp nước đường, buông bát đũa xuống:
- Nàng không cần quan tâm quá nhiều, người Nữ Chân dù gì đã đi, Biện Lương có thể bình tĩnh một khoảng thời gian. Chuyện Thái Nguyên thì những đại nhân vật cũng rất sốt ruột, không phải mặc kệ, đương nhiên cũng có lẽ ôm tâm lý may mắn.
Sư Sư ngồi đó liếc Ninh Nghị với ánh mắt hơi mang theo chút u oán:
- Lập Hằng, ngươi thấy ta là nữ nhân, xem thường ta nên qua loa với ta phải không.
Sư Sư im lặng một lúc, nhìn ánh nến gần đó, sâu kín nói:
- Thật ra, rất nhiều người thấy người Nữ Chân rút đi thì tưởng là thái bình, sự tình đã qua, nhưng ai từng đi tường thành, chịu dùng đầu óc suy nghĩ nhiều thì đều hiểu rằng đại chiến lần này còn chưa xong. Dù Biện Lương chưa bị phá, nhưng nếu Thái Nguyên bị đoạt thì nói gì đến chúc mừng, yên tâm.
Ninh Nghị nhìn Sư Sư phía đối diện, trong mắt dần mang chút khen ngợi, hắn cười đứng lên:
- Không phải nói nàng là nữ nhân, mà nàng là tiểu nhân.
Sư Sư cau mày, xoe tròn mắt:
- Hả?
- Tiểu nhân vật! Tiểu nhân vật thì lo mấy chuyện này làm gì, sẽ chỉ khiến chính mình đau bụng. Ta cũng là tiểu nhân vật, mấy ngày này phát động người của Trúc Ký đi khắp nơi tặng quà, chắp nối, khiến người hỗ trợ nói chuyện, thuyết phục một vị thượng thư, nhưng mà . . . chẳng được gì cả. Nói thẳng cho nàng biết, lần này thúc đẩy xuất binh Thái Nguyên phỏng chừng không có hy vọng, lực cản quá nặng, Tần tướng dùng chức tướng làm đảm bảo mà đối phương không chịu nhận, đã nói lên ích lợi dính líu trong đó cực kỳ phức tạp.
Đối với thời cuộc chính trị thì vào Phàn Lâu, mỗi người đều có thể nói hai câu, bình thường Sư Sư nửa tin nửa không, nhưng Ninh Nghị nói thì ánh mắt của nàng thật sự vụt tắt tia sáng:
- Thật sự . . . không còn cách nào rồi sao?
Ninh Nghị cười nhìn nàng:
- Đã bảo không cần quan tâm, có nhiều biến số, quân đội của Trần Ngạn Thù, Thái Nguyên, Nữ Chân, Tây quân, nghĩa quân lân cận đều là biến số chưa rõ. Nếu thật sự cứng rắn tấn công Thái Nguyên, lỡ như Thái Nguyên biến thành vũng lầy chiến tranh như Biện Lương, kéo toàn quân của họ xuống thì sao? Có khả năng này. Võ Thụy Doanh không được phép hành động, nhưng vẫn luôn làm chuẩn bị xuất binh, chúng ta phỏng chừng khả năng người Nữ Chân rút khỏi Thái Nguyên cũng không nhỏ. So với cứng rắn tấn công một tòa thành kiên cố làm hao binh tổn tướng thì chẳng bằng lấy tuế tệ trước, nghỉ ngơi lấy lại sức. Ta mà còn không lo thì nàng lo lắng cái gì?
- Ừm.
Sư Sư ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ninh Nghị, nhìn nụ cười của hắn, rồi ánh nhìn của nàng hơi thả lỏng:
- Ta mới phát hiện, Lập Hằng nói chuyện cũng lung tung lắm đấy. Lập Hằng thật sự không lo lắng?
- Đương nhiên có một chút, nhưng vẫn có phương pháp ứng đối, hãy tin tưởng ta.
Sư Sư suy nghĩ một lúc, rốt cuộc gật đầu.