Trong vui mừng và náo nhiệt này, thời tiết của Biện Lương dần ấm, Bởi vì nhiều thanh niên trai tráng chết đi, bắt đầu xuất hiện một phần trì trệ của việc vận chuyển xã hội, dân sinh thành Biện Lương vẫn đang lơ lửng chưa rơi xuống đất. Ninh Nghị bôn ba, tuyên truyền và kích động hạ tầng càng thuận buồm xuôi gió, rầm rộ, khiến cố gắng để Võ Thụy Doanh xuất binh Thái Nguyên đều rơi vào con số không, thế lực quan viên trên triều đình dường như ở trạng thái kẹt lại, có ý đồ khác, mọi người đều chờ xem, bất luận là ai đẩy từ hướng nào thì dường như đều gặp lực cản.
Thân ở trong đó, hoàng đế cũng trầm mặc. Từ khía cạnh nào đó thì Ninh Nghị có thể hiểu tại sao hoàng đế im lặng. Nhưng nhiều lúc Ninh Nghị nhìn người thân của những người tử nạn trong chiến sự, nhìn những người chờ làm việc mà không nhận được phản hồi gì, đặc biệt là nhìn các quân nhân tay chân cụt, những người này ở Hạ Thôn từng lấy tư thái không sợ xung phong hướng Oán quân, có người dù ngã xuống cũng không ngừng việc giết địch, nhưng khi nhiệt huyết hơi tạm nghỉ, bọn họ đối mặt là gian nan khốn khổ nửa đời sau, Ninh Nghị không khỏi cảm thấy mỉa mai. Nhiều người như vậy hy sinh giãy giụa vẹt mở chút khe hở nhưng dần bị khép lại trong cuộc đánh cờ ích lợi, lạnh lùng bàng quan.
Càng mỉa mai hơn là Ninh Nghị thầm hiểu rằng có lẽ mấy người khác cũng xem bọn họ như vậy: Đánh thắng một trận mà đã muốn làm này làm nọ, đòi đánh tiếp, giành quyền lực, không biết vì đại cục gì hết, không biết chia sẻ cho đất nước.
Khi cơn mưa xuân thứ nhất rơi xuống, bên người Ninh Nghị đầy việc vặt. Hắn chạy qua chạy lại trong và ngoài thành, mưa tuyết tan mang đến lạnh lẽo nhiều hơn, đầu đường thành thị, phía sau tuyên truyền anh hùng là nhiều gia đình phát sinh cảm giác thay đổi khác lạ, loáng thoáng nghe tiếng khóc, chẳng qua bởi vì bên ngoài náo nhiệt, triều đình lại hứa hẹn cho nhiều bồi thường, cô nhi quả mẫu đờ đẫn nhìn, trong một chốc không biết có nên khóc hay không.
Vì bàn bạc việc với người khác, Ninh Nghị đi Phàn Lâu vài lần. Trong xuân hàn se lạnh, đèn đuốc trong Phàn Lâu ấm áp, ti trúc ầm ĩ mà êm tai, kỳ dị tạo cảm giác tách biệt khỏi mảnh đất này. Trên thực tế, Ninh Nghị lén bàn bạc nhiều việc cũng thuộc loại giai đoạn nhàn nhã, đường lá cờ trên bàn đồ trong phòng họp Trúc Ký kéo dài ra, nhưng không có phương pháp mang tính quyết định thay đổi trạng huống, hắn cũng chỉ có thể chờ đợi.
Tùy theo quân đội của Tông Vọng không ngừng đi tới trước, mỗi một lần tin tức truyền đến càng chậm càng lâu hơn. Lại đến ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu, trong kinh bắt đầu đổ mưa, đến sáng hôm nay ngày ba vẫn có mưa rơi. Buổi chiều, mưa đã tạnh, lúc chạng vạng, không khí sau cơn mưa mang theo mát lạnh khiến người tỉnh táo. Ninh Nghị ngừng công tác, mở cửa sổ hóng gió, tiếp đó hắn ra ngoài, lên sân thượng nhà lầu ngồi xuống.
Trời xanh không mây, ánh chiều tà rực rỡ trong veo như mới tẩy, nó từ phía tây chiếu qua, trong không khí có mùi cầu vồng, trên lầu các mé bên đối diện cũng có người mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong sân bên dưới có người đi ra, ngồi xuống ngắm cảnh hoàng hôn thấm ruột gan, có người tay bưng trà, đa số là phụ tá của Trúc Ký.
Trong phút chốc, mọi người ngắm cảnh đẹp, không ai nói chuyện.
Ánh mặt trời cách phía bắc nghìn dặm.
Tuyết còn chưa tan rã, thành Thái Nguyên vẫn chìm trong nhợt nhạt như gió tuyết, không biết khi nào bỗng nổi lên rối loạn.
Quan viên, các tướng lĩnh xông lên tường thành, ánh hoàng hôn đã tắt, trong quân doanh Nữ Chân liên miên phía đối diện từ khi nào xuất hiện dấu hiệu điều động binh lực quy mô lớn.
Dấu hiệu đó không tạm ngừng.
Binh lực đến từ phía nam không ngừng bổ sung vào dưới thành. Bộ binh, đội ngựa, cờ quạt phấp phới, từng chiếc khí giới công thành mà Tông Hàn tích trữ trong khoảng thời gian này bị đẩy ra. Tần Thiệu Hòa xông lên tường thành, nhìn phía nam Biện Lương, viện quân trong mong đợi vẫn xa xăm không thấy bóng.
Ngày bốn tháng hai, Tông Vọng bắn lên chiến thư chiêu hàng, yêu cầu Thái Nguyên mở cửa thành ra, bảo rằng trong cuộc đàm phán lần đầu thì hoàng đế Vũ triều đã hứa hẹn sẽ cắt nhường chỗ này.
Ngày năm, thành Thái Nguyên, trời đất đổi màu.
Thang bị đẩy lên đầu tường, cung tên bay vèo vèo như châu chấu, tiếng la hét rung trời thấu đất, trong mây đen trên trời loáng thoáng có tiếng sấm.
Cảnh tượng từng phát sinh ở thành Biện Lương hơn một tháng trước nay tái hiện trên đầu tường Thái Nguyên.
Sau mấy tháng vây thành, binh sĩ Nữ Chân nghỉ ngơi dưỡng sức bắt đầu phát động tổng tấn công thành Thái Nguyên.
Lúc này lương thực dự trữ trong thành Thái Nguyên đã như trứng chọi đá. Lúc cuối năm, cung ứng lương thực cho binh tướng trong thành đã giảm một nửa, cư dân thì càng bị cắt giảm thêm một nửa. Thời tiết rét lạnh căm căm, gỗ sưởi ấm, than đá đều thiếu, người già, người yếu sức bị chết cóng, chết đói rất nhiều, đến hiện giờ đã là đầu xuân Cảnh Hàn năm thứ mười bốn, tuy tiết kiệm được chút lương thực nhưng không ai ngờ đến lúc này mà viện binh vẫn mãi chưa thấy đến.
Tông Vọng lại giết trở về.
Con đường tin tức của thành thị bị đóng, không ai biết tin của kinh thành thế nào, Tông Vọng nói Vũ triều đầu hàng, cắt cho Thái Nguyên, mọi người đương nhiên không tin. Ngày quân đội Tông Vọng kéo đến, đám người Lý Tần phụ trách hậu cần cung ứng đồ ăn cho tướng sĩ thủ thành nhiều một chút, trong một, hai ngày này để bọn họ ăn vài bữa cơm no, sau đó trận chiến thủ thành thảm liệt sẽ bắt đầu.
Mấy tháng vây thành, tùy theo đông lạnh dài dòng qua đi, ý chí thủ thành bên trong thành Thái Nguyên vẫn không lụi tàn. Trong khoảng thời gian này, đám người thành viên Trúc Ký và Thành Chu Hải dốc hết sức tuyên truyền đã nổi lên tác dụng, vô luận binh tướng đều biết rằng nếu Thái Nguyên bị phá, chờ đợi bọn họ sẽ là một trận đồ thành thảm vô nhân đạo.
Mặt khác, nếu Tông Vọng đã từ phía nam rút binh cũng có nghĩa là chiến tranh phía nam tạm chấm dứt, không lâu sau viện binh triều đình rồi sẽ đến.
Ngày sáu tháng hai, trong phạm vi thành Thái Nguyên, mưa xuân rơi, lạnh thấu xương bao phủ khu vực này, chém giết trên đầu tường chưa ngừng, nhưng đối với đám người Tần Thiệu Hòa, Lý Tần, Thành Chu Hải tham dự thủ thành thì trong lòng tràn ngập ấm áp mong ước.
Chiều hôm nay, tùy theo mưa rơi nặng hạt, bọn họ phái ra thân vệ tinh nhuệ chọn chỗ người Nữ Chân phòng ngự lơ là yếu nhất mà phá vòng vây cầu viện.
Cùng lúc đó, tin người Nữ Chân lại tấn công Thái Nguyên lấy tốc độ nhanh nhất, dựa vào con đường khác nhau khuếch tán về phía nam.
Nhận được tin trước nhất là trừ lực lượng sót lại của châu phủ các nơi, còn có Vũ Thắng quân do Trần Ngạn Thù thống lĩnh một đường hướng bắc. Phương nam tuyết đã dần tan, mang theo mấy vạn lính gộp lại thành một quân đội vội vàng chạy hướng bắc, trong thời tiết lạnh lẽo và tổ chức không có hiệu suất, tốc độ quân đội không bằng một nửa người Nữ Chân lên bắc, hiện giờ mới chỉ đi được một phần ba chặng đường.
Nhận được tin người Nữ Chân phát động tổng tấn công Thái Nguyên, tâm trạng của Trần Ngạn Thù gần như tan vỡ.
Hắn lãnh binh mấy năm, vốn xuất thân văn thần, về sau được danh hiệu văn võ song toàn, giỏi về biến đổi, đắn đo. Nói về tâm huyết thì Trần Ngạn Thù cũng có, nhưng chiến tích một đường xuống nam của đại quân Tông Vọng đã khiến hắn rõ ràng nhận thức ra hiện thực.
Người Nữ Chân vốn dũng mãnh, mọi người không đánh lại, Trần Ngạn Thù chỉ là một trong số tướng lĩnh này, nhưng Biện Lương chống cự kiên cường, cộng thêm chiến tích của Võ Thụy Doanh ở Hạ Thôn, đám tướng lĩnh bọn họ gần như trở thành người có tội. Trần Ngạn Thù lãnh binh lên bắc, bên trên có ý tưởng khiến hắn lấy công chuộc tội, trong lòng hắn cũng mong ước lỡ như người Nữ Chân không tấn công Thái Nguyên mà đi luôn, có lẽ hắn sẽ nhặt lại được chút thanh danh, mặt mũi.