Đêm nay, Trần Ngạn Thù lệnh cho binh sĩ dưới trướng tăng tốc độ hành quân, nghe nói lúc cưỡi trên ngựa, hắn mấy lần rút bảo kiếm ra định tự vẫn, nhưng cuối cùng không có làm như vậy.
Sau khi Vũ Thắng quân nhận được tin tức thì phản ứng là gửi thư cầu viện nhanh chóng đưa đi phương nam.
- Nữ Chân hung tàn hùng hổ, quân ta sẽ đồng lòng hợp sức, xả thân chống cự . . . mong triều đình nhanh chóng phát viện binh . . .
Người đưa tin của các thế lực ra roi thúc ngựa, tin tức lan tràn mà đến. Từ Thái Nguyên đến Biện Lương, khoảng cách đường thẳng gần nghìn dặm, cộng thêm chiến hỏa lan tràn, dịch trạm không thể công tác hết công suất, tuyết đọng mới tan được một nửa, ban đêm ngày bảy tháng hai, đợt tin thứ nhất người Nữ Chân có ý định công thành mới vừa truyền đến thành Biện Lương.
Ngày tám tháng hai, các loại tin tức như dời núi lấp biển đổ về Biện Lương.
Không còn xác suất ăn may nào nữa, người Nữ Chân cứng rắn tấn công Thái Nguyên đã thành sự thực.
Trên triều đình, mỗi vị quan lớn vội vàng vào cung, không khí căng thẳng như sắp đông lại, không khí trong dân gian thì vẫn bình thường. Ninh Nghị ở trong Trúc Ký chờ phản hồi từ triều đình, hắn tự nhiên biết chờ tin Nữ Chân tấn công Thái Nguyên truyền đến thì Tần Tự Nguyên sẽ lại tập hợp quan viên có thể thuyết phục, một lần nữa tiến gián.
Thời gian không đợi người, đại quân nhất định phải xuất động.
Bao gồm phe chủ hòa như Đường Khác, Ngô Mẫn trong đợt tiến gián này cũng đứng về phe chủ trương xuất binh. Trừ bọn họ ra, nhiều quan lớn trong triều, hoặc là quan nhỏ vốn nhàn tản đều thông qua Hữu tướng phủ móc nối, đồng lòng gửi sổ con lên. Trong hơn một tháng này, không biết Ninh Nghị đã đưa bao nhiêu ngân lượng ra ngoài, cơ hồ đào rỗng gia sản của Hữu tướng phủ, bao gồm Trúc Ký, từng nhóm từng nhóm đưa đi, chỉ vì thúc đẩy lần này xuất binh.
Trong mấy ngày dự tính người Nữ Chân đến Thái Nguyên, trong ngoài Trúc Ký không ngớt người ra vào, từng tên chưởng quầy, chấp sự sắm vai thuyết khách đi ra ngoài vận động, đưa tiền tài, đồ quý hiếm, hứa hẹn các loại chỗ tốt, còn phối hợp đám người Nghiêu Tổ Niên tặng quà lên chỗ càng tôn quý.
Cùng lúc đó, chưa bao giờ ngừng tuyên truyền đủ thứ trong thành, lúc này đã tích súc đến cực độ, một khi triều đình quyết định phát binh thì tin tức liên quan người Nữ Chân tấn công Thái Nguyên sẽ phát tán ra ngoài theo bước xuất binh, kích thích chiến ý. Nếu như triều đình vẫn do dự, đám người Ninh Nghị đang suy xét đến khả năng lấy lòng người ép buộc chính trị, đương nhiên chuyện này là kiêng kỵ phạm húy, không đến phút cuối thì hắn không muốn xằng bậy.
Thời gian chớp mắt đã đến buổi chiều, Ninh Nghị đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn ra sân, trong tay cầm một ly trà. Trà này chỉ uống để giải khát, dùng ly loại lớn, đứng lâu, nước trà hơi nguội, Quyên Nhi bước tới định đổi ly khác nhưng Ninh Nghị phất tay từ chối.
Quyên Nhi ở một bên nhỏ giọng hỏi:
- Cô gia đang lo lắng cho Thái Nguyên à?
- Một chút.
Ninh Nghị nói xong khẽ lắc đầu, nói:
- Nhưng chủ yếu không phải vì vậy.
- Hưm?
Ninh Nghị nhìn hướng phương bắc:
- Sự tình Thái Nguyên rõ ràng, đang đánh, lo lắng cũng vô ích. Thế cục trong kinh mới là có vấn đề, thoạt trông khá rõ ràng, nhưng trong lòng ta cứ cảm thấy có việc gì đó.
- Ta nghe mấy vị tiên sinh nói, cho dù thật sự không thể xuất binh Thái Nguyên, tướng gia xin từ quan mấy lần đều bị bệ hạ kiên quyết từ chối, chứng minh tướng gia đang được thánh quyến tràn đầy. Dù phát sinh tình huống tệ nhất, chỉ cần có thể theo bình thường luyện ra binh của Hạ Thôn thì chưa chắc không thể hy vọng lại vực dậy. Hơn nữa lần này chư công trong triều đa số nghiêng về xuất binh, khả năng bệ hạ đồng ý là rất cao.
Quyên Nhi nói xong những lời này thì mím môi bổ sung thêm:
- Ưm, bọn họ nói như vậy.
Ninh Nghị nhìn nàng một cái, nở nụ cười, qua một lúc thì gật đầu, nói:
- Nói rằng có gì đó ẩn sau sự việc chỉ là đoán mò của ta, bản thân ta cũng không nhìn thấu được. Về lý trí thì chúng ta làm theo từng bước, điều nên làm đều đã làm, nhận phản hồi không tệ lắm. Chờ tin xem sao, ngoài thành cũng chuẩn bị sẵn sàng, nếu thuận lợi thì xuất binh sẽ trong hai, ba ngày này. Đương nhiên, trước khi xuất binh có lẽ bệ hạ sẽ kiểm duyệt một đợt.
Ninh Nghị tạm dừng rồi nói:
- Việc Thái Nguyên sẽ là dấu chấm hết trận chiến này, chờ qua rồi mới là sự nghiệp càng lớn, đến lúc đó e rằng quy mô và tính chất của tướng phủ, Trúc Ký đều sẽ khác. À, Quyên Nhi, nàng cứ việc nói thẳng ra, lần này ở Hạ Thôn có tìm được người nàng thích không?
Ninh Nghị nói một hồi rồi bỗng đổi đề tài, Quyên Nhi giật mình, mặt ửng đỏ sau đó trắng bệch, ấp úng giây lát.
Ninh Nghị cười phá lên:
- Nàng lại đây, nhìn dưới lầu.
Ninh Nghị chỉ hướng sân dưới lầu, nơi đó thỉnh thoảng có bóng dáng đi qua, buổi chiều ngày xuân, tiếng người có vẻ ầm ĩ mà náo nhiệt.
- Người trong Hạ Thôn hoặc là bọn họ, nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai đa số sẽ biến thành đại nhân vật cực kỳ quan trọng. Bởi vì mấy năm, mười mấy năm sắp tới có lẽ sẽ luôn đánh nhau, quốc gia này nếu như có chút tiền đồ thì bọn họ sẽ nương gió bay lên, còn nếu cuối cùng vô dụng quá thì bọn họ . . . có thể trải qua một cuộc đời vui buồn lẫn lộn.
Quyên Nhi trợn to mắt hỏi:
- Đánh . . . đánh nhau?
- Ừm!
Ninh Nghị nhìn một lúc, quay người đi tới trước bàn học, đặt ly xuống:
- Người Nữ Chân xuống nam chỉ là khởi đầu, không phải kết thúc. Nếu tai đủ thính thì bây giờ đã nghe được giai điệu mạnh mẽ khẳng khái.
Ninh Nghị cười nhìn Quyên Nhi mặt đầy hoang mang, nói:
- Đương nhiên, nói vậy thôi chứ Quyên Nhi không cần nghe mấy thứ này, nhưng vào thời này nếu chúng ta muốn sống bình yên cả đời sẽ rất khó khăn, nếu có người mình thích . . .
Trong phòng lắng xuống, Ninh Nghị không nói hết câu.
Sau khi Quyên Nhi ra khỏi phòng, Ninh Nghị ngồi trước bàn, nhìn một vài bảng gắn trên tường, tư liệu tập hợp trong tay, tiếp tục suy tính chuyện kế tiếp. Ngẫu nhiên có người đi lên đưa tình báo cũng đều là mấy thông tin không quan trọng, trong triều đình chưa đặt quyết nghị, có lẽ còn đang cãi cọ khắc khẩu. Mãi đến giờ Thân, bên dưới mới có chút hỗn loạn, có người chạy nhanh vào, đụng ngã phụ tá ở bên dưới, rồi lịch bịch chạy lên trên. Ninh Nghị ở trong phòng nghe rõ những âm thanh đó, chờ người kia chạy đến trước cửa, định gõ cửa thì Ninh Nghị đã vươn tay kéo cửa ra.
Đó là một quản sự được phân công quản lý tin tức trong công.
- Sao vậy?
- Thu . . . thu được một tin tức . . .
Ninh Nghị nhíu mày, quản sự lại gần một bước, nói nhỏ mấy câu bên tai hắn, Ninh Nghị thay đổi sắc mặt.
- Thật sự? Bên kia không nói gì?
Đối phương lắc đầu:
- Trả lại hết mọi thứ.
- Đã gửi tin cho tướng phủ chưa?
- Gửi rồi, nhưng tướng gia đang ở trong cung nghị sự. Bên tướng phủ chắc cũng đã truyền tin vào trong cung.
- Ta sớm biết có vấn đề, nhưng không ngờ sẽ là cấp bậc này.
Ninh Nghị thì thào nói nhỏ, quản sự không nghe rõ:
- Cái gì?
- Không có gì, tiếp tục tìm người bái phỏng tặng đến khi nào hắn nhận mới thôi, điều tra xung quanh hắn còn có những quan hệ nào, mời bọn họ làm thuyết khách . . . không, đừng tùy tiện nhờ ai, miễn cho sự tình mở rộng, đánh rắn động cỏ, phải tìm người đáng tin . . .
Ninh Nghị vội vàng đưa ra mấy ứng đối, quản sự gật đầu nghe theo, lật đật rời đi.