Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 729 - Chương 729: Biến Điệu 2

Chương 729: Biến điệu 2 Chương 729: Biến điệu 2

Ninh Nghị đứng ở trong phòng một lúc lâu.

Trước khi Đồng Quán chạm mặt với Ninh Nghị thì trong lòng Ninh Nghị đã có chút bất an, nhưng việc Tần Tự Nguyên xin từ quan bị từ chối khiến Ninh Nghị

đè nỗi bất an trước đó, mãi đến lúc này bất an mới rốt cuộc lộ ra manh mối.

Ninh Nghị dự đoán sẽ có giai điệu như thế nào, nhưng không ngờ sẽ phát triển thành thế này.

Tóm lại là Ninh Nghị cảm thấy hơi vớ vẩn.

. . .

Trong hoàng cung, nghị sự tạm chấm dứt, các đại thần nghỉ tạm trong thiên điện bên cạnh Thùy Củng điện, trong lúc này mọi người vẫn ồn ào ầm ĩ, biện luận không ngớt.

Tần Tự Nguyên ở một bên nói chuyện với người khác, có quan viên vội vàng mà đến, nói nhỏ vài câu bên tai Tần Tự Nguyên.

Lão nhân hơi ngẩn người, đứng yên tại chỗ, chớp chớp mắt.

Qua thật lâu Tần Tự Nguyên mới tiêu hóa tình thế, lấy lại bình tĩnh, chuyển sự chú ý vào nghị sự trước mắt.

. . .

Chạng vạng, xe ngựa của Ninh Nghị chạy vào Hữu tướng phủ, vượt qua cửa của viện bên cạnh, đi thẳng vào, đến thư phòng, hắn trông thấy Nghiêu Tổ Niên và Giác Minh.

- Tại sao sự tình thành ra như vậy?

- Có thể lớn cũng có thể nhỏ.

- Sau khi nghe báo việc này thì hòa thượng lập tức trở về.

- Đã phái người đi vào thông báo tướng gia.

- Thời điểm mấu chốt như vậy . . .

Ninh Nghị cau mày:

- Không phải điềm lành.

Không lâu sau, Tần Tự Nguyên cũng trở về.

Quyết nghị xuất binh vẫn chưa được định.

Trong thời gian một tháng này, tướng phủ đã vận dụng toàn bộ gia sản và lực lượng, dự định thúc đẩy xuất binh. Ninh Nghị luôn quản lý tài sản của tướng phủ, hắn có nhúng tay vào các việc như tặng quà. Về việc tặng quà đút lót thì học vấn rất sâu, tự nhiên có người nhận, có người từ chối, nhưng sự tình phát sinh hôm nay có ý nghĩa khác biệt.

Trong hoàng cung, đại thái giám Đỗ Thành Hỉ từ chối và trả lại quà mà Hữu tướng phủ tặng.

Vũ triều mấy trăm năm nay luôn là văn thần trị thế, thái giám không có nhiều quyền lực. Sau khi Chu Triết kế vị càng áp dụng sách lược chèn ép việc thái giám lộng quyền, nhưng dù thế nào, có thể ở bên cạnh hoàng đế thì ít nhất có thể nói thêm vào mấy câu, hoặc là truyền chút tình báo, đều có giá trị rất lớn.

Đại thái giám Đỗ Thành Hỉ này xưa nay cẩn thận giữ kẽ, tuy không dám nói lung tung trước mặt Chu Triết, nhưng so sánh thì biết rõ đại nghĩa, nghiêng hướng Lý Cương, Tần Tự Nguyên. Thường ngày Đỗ Thành Hỉ nhận chút chỗ tốt cũng rất cẩn thận, cũng bởi vậy trong thế cục trước mắt, hắn bỗng trả lại quà tặng, hàm nghĩa và cảnh báo trong đó có chút ý vị sâu xa.

Trước khi đó, mọi người từng nghĩ về vấn đề quân đội, vấn đề Thái Kinh, vấn đề Đồng Quán, về các loại lực cản, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đột ngột như vậy, tình thế bên Đỗ Thành Hỉ căng thẳng tới mức cần trả đồ vật lại.

Ngẫm kỹ lại giống như một ẩn dụ bóng tối to lớn dần hiện ra trong lòng mọi người.

. . .

Hoàng cung, Chu Triết đẩy ngã chồng sổ con trên bàn.

- Lòng muông dạ thú!

Chu Triết hét to một tiếng:

- Trẫm sớm biết người Nữ Chân không đáng tin, trẫm sớm biết . . . bọn chúng muốn tấn công Thái Nguyên!

Chồng sổ con bị đẩy ngã trên bàn cơ hồ đều là tờ trình xin xuất binh, Chu Triết đứng đó nhìn chữ trên tấu chương rơi vãi.

Qua thật lâu, đôi mắt Chu Triết đỏ ngầu lặp lại một câu:

- Lòng muông dạ thú, người Nữ Chân . . .

Trong lúc Chu Triết đi trở về phía sau bàn, Đỗ Thành Hỉ ra hiệu với tiểu thái giám đi lên nhặt lại tấu chương.

Chu Triết mặc kệ bọn họ, hắn ngồi trên ghế, ngẫm nghĩ một lúc sau nhỏ giọng nói:

- Trẫm ôm lòng may mắn.

Hắn nói:

- Đỗ Thành Hỉ, ngươi thấy không, trẫm ôm lòng may mắn để rồi ăn đau khổ.

Đỗ Thành Hỉ do dự giây lát, hỏi:

- Vậy . . . sao bệ hạ . . . không ra binh?

Chu Triết liếc qua Đỗ Thành Hỉ, nhìn một lúc rồi nói:

- Thái giám nhà ngươi thì biết gì!

Chu Triết tạm dừng một lúc, ngước đầu lên, âm sắc không cao nói:

- Trẫm không muốn mất Thái Nguyên, càng không muốn cả nhà tướng gia đều mất trong Thái Nguyên. Còn nữa, vết xe đổ Quách Dược Sư. Đỗ Thành Hỉ, vết xe đổ . . . xe sau ngã . . . Đỗ Thành Hỉ, ngươi biết vết xe đổ* chứ?

(*) Chu Triết đang nói về câu: Xe trước bị ngã, xe sau thấy thế phải cảnh giác hơn.

Chu Triết thì thào nói lời này, Đỗ Thành Hỉ cúi đầu:

- Nô tỳ . . . nô tỳ không nên nói việc chính với bệ hạ.

- Nói đi, nói! Cứ nói ra hết, nói trong hôm nay!

Chu Triết đứng bật dậy, ánh mắt đột nhiên trở nên hung hăng, vươn tay chỉ hướng Đỗ Thành Hỉ:

- Ngươi nhìn xem Quách Dược Sư! Trẫm đối xử với hắn tốt biết bao, dồn hết lực lượng thiên hạ nuôi quân cho hắn, thậm chí muốn phong hắn làm vương! Còn hắn thì sao? Quay đầu liền đầu phục người Nữ Chân! Hạ Thôn, không nói đến bọn họ chỉ có hơn một vạn người, trong hơn vạn người này thì lợi hại nhất phải là nghĩa quân từ mạn bắc đến! Đỗ Thành Hỉ, trẫm vẫn chưa nắm quân đội này trong tay, không thu phục được trái tim của họ mà giờ đã phải buông ra, ngươi nói xem trẫm có nên thả hay không?

Chu Triết vươn tay ra, nói:

- Triều ta đất rộng của nhiều nhưng không có lính đánh trận, khó khăn lắm mới có một số người biết đánh trận xuất hiện, trẫm thả bọn họ ra ngoài, có biết bao nhiêu là biến số. Trẫm muốn bọn họ làm hạt giống, mất Thái Nguyên thì trẫm còn quốc gia này, mất hạt giống thì trẫm sợ. Qua mấy ngày trẫm phải đi kiểm duyệt quân này, trẫm muốn thu trái tim của họ, ở lại kinh thành, bọn họ muốn cái gì trẫm cho cái đó. Trẫm nghìn vàng mua xương, không thể tiếp tục giống như mua Quách Dược Sư.

- Huống chi, chưa chắc sẽ mất Thái Nguyên.

Chu Triết khép mắt lại, thì thào tự nói:

- Nữ Chân mệt mỏi, Thái Nguyên đã kiên trì mấy tháng, ai nói không thể tiếp tục chống chọi? Trẫm đã phái Trần Ngạn Thù lên bắc cứu viện, cũng đã phát ra mệnh lệnh phải hành quân nhanh. Trần Ngạn Thù là lập công chuộc tội, hắn xưa nay biết lợi hại, lần này mà thua nữa thì trẫm sẽ không bỏ qua hắn, trẫm muốn giết cả nhà của hắn. Hắn không dám không đánh.

Chu Triết lẩm bẩm nói một tràng, Đỗ Thành Hỉ cung kính nghe. Chu Triết đi ra cửa, Đỗ Thành Hỉ vội vàng đi theo.

. . .

Đêm nay, Ninh Nghị về Trúc Ký, triệu tập mấy tên quản sự, sai khiến vài việc, đa phần là âm thầm xâu chuỗi tặng quà, sắp xếp móc nối bôi trơn. Ninh Nghị ra lệnh Trúc Ký ngừng tuyên truyền rầm rộ, đừng theo hướng tuyên dương việc Thái Nguyên quá mức.

Ninh Nghị ngồi trong sân, cẩn thận ngẫm lại mọi việc, rải rác lớn nhỏ, ngọn nguồn gốc gác. Rạng sáng, Nhạc Phi ra khỏi phòng, nghe trong sân vang tiếng nổ, Ninh Nghị đứng ở nơi đó, phất tay đánh gãy một thân cây, thoạt nhìn đã luyện võ được một lúc.

Nhạc Phi là đệ tử thân truyền của Chu Đồng, tự nhiên có thể nhìn ra một vài hàm nghĩa phức tạp của chiêu này.

Nhạc Phi do dự đến gần, hỏi:

- Ninh công tử . . . có gì phiền lòng?

Ninh Nghị liếc qua Nhạc Phi:

- Việc ở Thái Nguyên chắc vẫn đang đánh nhau?

- Không lẽ việc xuất binh có biến cố?

Nhạc Phi hỏi dò:

- Đêm qua Phi nghe được một số tin đồn.

Ninh Nghị đáp:

- Rất khó nói, đúng là phát sinh vài việc, có vẻ không phải chuyện tốt. Nhưng cụ thể tệ đến mức nào thì còn chưa rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment