Nhạc Phi hỏi:
- Ninh công tử . . . cũng giải quyết không được sao?
- Ha ha ha ha!
Nghe câu hỏi đó, Ninh Nghị hơi sửng sốt, sau đó cười to bảo:
- Ngươi tin tưởng vào ta quá rồi.
Nhạc Phi chắp tay:
- Trước lúc đại chiến Hạ Thôn, Phi không biết bản lĩnh của công tử, nhưng sau đại chiến thì công tử đã trở thành người mà Nhạc Phi thầm bội phục. Giống như lời công tử đã nói ở Hạ Thôn, có một số việc không giảng đạo lý được, không tìm ra đường lui, không vượt qua được thì không xong. Nếu Thái Nguyên bị chiếm đóng thì Trung Nguyên sinh linh đồ thán, người Nữ Chân lại đến đánh sẽ thẳng tiến nhanh chóng, vào lúc khó khăn như vậy, công tử không thể nản lòng. Nếu có chuyện gì cần Nhạc Phi làm thì Phi chết trăm lần cũng không từ chối!
Nhạc Phi nói mấy lời này mạnh mẽ khẳng khái, nói năng dõng dạc.
Ninh Nghị nhìn Nhạc Phi chốc lát, hơi mỉm cười:
- Ngươi nói đúng, dù có chuyện thì ta vẫn sẽ cố gắng đi làm.
Nói xong câu này, Ninh Nghị bước tới vỗ vai Nhạc Phi, rồi lướt qua Nhạc Phi, đi lên lầu.
Ngày thứ hai, tuy rằng Chu Triết không có cố ý tăng cường tuyên truyền, một ít sự tình vẫn phát sinh. Tin người Nữ Chân tấn công Thái Nguyên truyền bá ra, Thái học sinh Trần Đông lĩnh một đám người đến hoàng thành thỉnh nguyện, thỉnh cầu xuất binh.
Đồng thời, thảo luận xoay quanh việc có xuất binh hay không vẫn không đánh động được Chu Triết, hắn lẳng lặng nghe cả triều văn võ khắc khẩu, theo sau ngược lại quyết định một số việc mà lúc trước đã có ý muốn làm: Ba ngày sau sẽ ở ngoài thành kiểm duyệt quân đội có công trong đại chiến lần này.
Tần Tự Nguyên âm thầm xin gặp Chu Triết, lần thứ hai đưa ra yêu cầu từ quan, vẫn bị Chu Triết vẻ mặt hiền hòa từ chối.
Về việc nhằm vào người Nữ Chân, Chu Triết biểu hiện ra khía cạnh táo bạo và tức giận, nhưng hễ tới lúc Tần Tự Nguyên xin từ quan là vị thiên tử này lần nào cũng hiền hòa an ủi lão nhân.
Đại chiến ở Thái Nguyên liên tục kéo dài, bởi vì truyền bá tin tức bị chậm, không ai biết hôm nay khi thu được tin thành Thái Nguyên vẫn bình an thì thành trì ở phía bắc đó đã bị người Nữ Chân phá vỡ hay chưa.
So sánh với lúc trước yên lặng một tháng, chờ đợi tình thế phát triển, đến hiện giờ thời gian giống như đi vào vũng bùn, một chút manh mối ác ý đã xuất hiện, càng tiến lên trước thì càng khó đi hơn.
Ba ngày sau, Chu Triết ở ngoài thành kiểm duyệt Võ Thụy Doanh.
. . .
Tuần đầu tiên của tháng hai vừa trôi qua, bên ngoài thành Biện Lương, vùng quê vừa trải qua chiến tranh tang tóc dường như thức dậy từ giấc ngủ say, cỏ non vươn mình, muôn cây khoe sắc xuân.
Bên bờ sông nhỏ phương xa, một đám người trẻ tuổi ra khỏi thành đang tụ tập trên bãi cỏ cắm trại dã ngoại, xung quanh còn có hộ vệ canh giữ bốn phía, từ xa dường như ngửi được mùi thơ văn trong đó.
Ninh Nghị và Hồng Đề leo lên sườn núi đầy cỏ ven rừng.
- Thái Nguyên bị vây gần mười ngày, nhưng sáng nay ta trông thấy vị bệ hạ kia thì không nghe nhắc gì đến việc xuất binh. Hàn Kính mở miệng hỏi, hắn chỉ nói bình tĩnh đừng nóng. Ta nghe người ta nói các ngươi ở trong thành gặp chuyện, ta hơi lo lắng.
- Vị bệ hạ kia muốn xử Tần lão.
- Hả?
- Tần Thiệu Khiêm nắm Võ Thụy Doanh, Tần Thiệu Hòa nắm Thái Nguyên, Tần Tự Nguyên là Hữu tướng thực quyền. Mấy ngày này cẩn thận nghe ngóng, trong cung đã truyền ra tin tức, hoàng đế muốn tước quyền. Nhưng tình huống trước mắt rất lúng túng, đại chiến vừa ngừng, Tần lão là công thần, ngài ấy muốn lui nhưng hoàng đế không cho.
- . . . Hắn không cần Thái Nguyên sao?
- Hắn muốn, nhưng mà . . . hắn hy vọng người Nữ Chân không đánh chiếm được.
- . . .
Gió thổi qua sườn đồi cỏ, có người cười to, có người ngâm thơ, âm thanh theo gió xuân bay đến:
- . . . Tráng sĩ dựa trời vung chém ngựa, hồn trung đẫm máu múa giáo dài. Vạn kiếm thiên đao cùng vung tới, đạp sài lang cười nói . . .
Thoạt nghe rất nhiệt huyết, mọi người cùng hoan hô.
Ninh Nghị từ xa nhìn, chốc lát sau hắn ngồi xuống nhổ mấy cọng cỏ đặt trên tay.
Hồng Đề cũng ngồi xuống cạnh Ninh Nghị:
- Vậy còn . . . Lập Hằng thì sao? Gốc rễ để ngươi đứng vững trong kinh thành là theo phe Hữu tướng.
- Tạm thời không biết sẽ gọt tới mức nào.
- Hoàng đế . . . hôm nay nhắc đến ngươi.
- Hưm?
- Ước chừng suy đoán đôi điều về quan hệ của chúng ta. Lần này lại đây, chỉ huy điều phối huynh đệ trong trại chủ yếu là Hàn Kính làm, hắn lung lạc Hàn Kính, dùng danh lợi mua chuộc lòng người, muốn Hàn Kính yên ổn ở luôn trong kinh thành, cũng khuyên ta chọn lựa phu tế trong kinh thành.
- Hoàng đế có hệ thống tình báo của riêng mình, nàng là nữ nhân, hắn còn có thể lung lạc như vậy, trông như sẽ cho nàng vị trí Đô chỉ huy sứ, đúng là chịu bỏ vốn liếng. Nhưng ngẫm lại trong đó có chút ý đồ đâm thọc.
Mặt Ninh Nghị không cảm xúc nói câu này. Ngày kiểm duyệt Võ Thụy Doanh là trưa nay, nhưng từ hai ngày trước Tần Thiệu Khiêm đã bị triệu hồi trong kinh bẩm tấu, định mất quyền lực chỉ huy Võ Thụy Doanh của hắn. Hôm nay lúc kiểm duyệt, Chu Triết phong quan cho Võ Thụy Doanh đủ thứ, càng đặc biệt chú trọng nghĩa quân Lữ Lương Sơn.
Lần này đám người Lữ Lương Sơn xuống nam, Hàn Kính mới là chỉ huy thực chất, tuy Hồng Đề được gọi là thủ lĩnh nhưng sự thực thì không quản việc - nàng võ nghệ cao cường, nhưng dở việc chỉ huy quân trận – Ninh Nghị biết trong kinh có người suy đoán Hàn Kính mới là lãnh tụ thực chất của trại Thanh Mộc. Nhưng Chu Triết không phải hạng người tầm thường, sau khi duyệt binh thì tiếp kiến mọi người, vừa ngồi xuống hắn liền đại khái nhìn ra khí chất của Hồng Đề, mọi người giữ tôn ti thế nào. Lúc ấy phong thưởng cho trại Thông Minh là để đám người Hồng Đề tự động quyết định điền tên, ít nhất có thể tự lập nên một quân, với tư tưởng của nho gia thì đủ khiến hàng nghìn người được quang tông diệu tổ.
Ngoài ra, nhiều của cải sự nghiệp trong kinh thành, phong thưởng mới là trung tâm, Chu Triết muốn những người này ở lại gần kinh thành, bảo vệ tuyến phòng thủ Hoàng Hà. Ý đồ này còn chưa được định ra, nhưng đã bóng gió tiết lộ rồi.
Ninh Nghị không tham dự vào kiểm duyệt, nhưng hắn biết đại khái sự tình.
Hồng Đề ngồi ở bên cạnh cười nói:
- Nếu ta ở lại kinh thành, muốn chọn ngươi làm phu tế thì e rằng hắn cũng sẽ thay ta làm chủ.
Giây sau nàng không nói đùa nữa:
- Lập Hằng, ta không thích mấy tin tức này, ngươi muốn làm thế nào?
- Thái Nguyên còn đang chống chọi, không biết biến thành bộ dạng gì rồi.
Sắc mặt Ninh Nghị âm trầm nói câu này, vung nắm đấm đánh xuống đất, rồi lắc đầu nói:
- Lòng người có thể sửa nhưng cũng là khó sửa nhất, với hoàng đế thì không phải không có cách nào. Tần lão còn đang thông qua các con đường truyền tin cho hắn, nếu hoàng đế chịu chui ra sừng trâu thì không chừng sự tình còn có cơ hội thay đổi. Nhưng thời gian đã không đợi người, bộ đội của Trần Ngạn Thù đến bây giờ còn chưa chạy tới Thái Nguyên, chúng ta thì chưa nhích một bước nào. Tin Thái Nguyên bị công phá vẫn chưa truyền đến, nhưng nói thật ra, bắt đầu từ bây giờ, bất cứ lúc nào ta thu được tin tức này cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
- Lập Hằng . . .