Trước kia Ninh Nghị bày mưu lập kế, tính tình điềm tĩnh, không biểu hiện vui giận ra ngoài, lúc này ở trước mặt nữ nhân quen thuộc như Hồng Đề thì mới lộ ra vẻ mặt âm trầm một lúc lâu, đủ thấy trong lòng ứ đọng nhiều cảm xúc, khác với lúc ở Hạ Thôn. Hồng Đề không biết nên an ủi như thế nào, Ninh Nghị nhìn nàng một cái, rồi lại cười cười, xua tan âm trầm trên mặt.
- Không cần lo lắng, ta không có cảm giác trung thành gì với giang sơn này, ta chỉ cảm thấy không đáng giá cho một số người. Lúc người Nữ Chân xuống nam, người như Chu Đồng xả thân ám sát Tông Hàn, cuộc chiến Biện Lương đã chết bao nhiêu người, còn có những người chết ở ngoài thành, chết ở Hạ Thôn, chết ở trước mặt ta. Đến cuối cùng vì thủ một Thái Nguyên mà đấu đá lẫn nhau. Thật ra ta đã trải qua những chuyện như âm mưu đấu trí . . .
Hắn nói đến đây, lại cười cười:
- Nếu là vì giang sơn xã tắc gì đó thì âm mưu đấu đá cũng không sao, đều là chuyện thường, nhưng mỗi khi nghĩ đến những người đã chết thì trong lòng ta cảm thấy . . . khó chịu.
Hồng Đề co hai chân lại, vòng tay ôm đầu ngồi ở đằng kia, không nói chuyện.
Trong hội thơ phía đối diện, không biết ai nói gì đó, mọi người hét to:
- Hay!
Lại có người bảo:
- Tự nhiên phải trở lại thỉnh nguyện!
Có người hét to:
- Ai muốn cùng chúng ta trở về?!
Mấy ngày qua, trong kinh rộn ràng tiếng hô xin chiến, hôm nay hoàng đế ở ngoài thành kiểm duyệt đội ngũ có công, có người cho rằng đấy là điềm báo xuất binh, đám công tử ca này mở tụ hội thơ từ chắc cũng xoay quanh mấy đề tài này. Sau một phen triệu tập, mọi người lục tục ngồi xe ngựa quay về kinh tham gia thỉnh nguyện. Ninh Nghị và Hồng Đề nhìn cảnh này, trong lòng cảm giác khá phức tạp.
- Nếu sự tình có thể thì cứ làm theo lúc trước đã vạch ra, còn nếu không thể làm gì khác hơn . . .
Ninh Nghị dừng một chút:
- Dù sao là hoàng đế muốn ra tay làm xằng làm bậy, nếu không còn cách nào khác, ta cần làm bước quyết định tiếp theo cho Trúc Ký.
Hồng Đề quay đầu nhìn hắn:
- Hưm?
- Tách rời Trúc Ký và Mật Trinh Tư, cố gắng hết sức bóc tách liên hệ quan trường đang có, mượn quan hệ quan trường của Tần lão trải lại. Trọng tâm kế tiếp là di chuyển khỏi kinh thành, ta cũng phải đi.
Hồng Đề nhìn chăm chú vào Ninh Nghị một lúc rồi mới hỏi:
- Muốn đi chỗ nào?
Ninh Nghị cười gượng gạo:
- Có lẽ về Giang Ninh, hoặc có lẽ . . . tìm nơi nào đó có thể tránh họa chiến tranh, ta còn chưa suy nghĩ kỹ.
- Vậy Lữ Lương . . .
- Sẽ không bỏ lại nàng, rồi ta sẽ nghĩ ra biện pháp.
Ninh Nghị cười cười, giống như hạ quyết tâm, đứng lên nói:
- Không nắm được cát thì tùy tay vung nó đi. Lúc trước không hạ quyết tâm được, nếu bên trên thật sự xằng bậy đến mức độ đó thì đành hạ quyết tâm, không còn cách nào khác. Tuy Lữ Lương Sơn ở vùng giao giới nhưng địa thế khó dùng binh, chỉ cần tăng cường bản thân, nếu người Nữ Chân xuôi nam nuốt phía bắc Hoàng Hà thì mình lá mặt lá trái, trên danh nghĩa đầu vào Nữ Chân cũng chẳng sao. Có thể nhận chỗ tốt, ném thuốc nổ lại, nếu bọn họ muốn nhiều hơn nữa thì đến lúc đó đánh tiếp, di chuyển tiếp, đều được hết.
Hồng Đề nghiêm túc nói:
- Vậy ngươi ở kinh thành, lỡ như Hữu tướng thật sự thất thế thì ngươi sẽ không sao chứ?
Ninh Nghị cũng hơi cau mày, tiếp theo lắc đầu:
- Việc trên quan trường, ta nghĩ sẽ không đến mức đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần Tần lão có thể sống, không ai biết ngài ấy có thể nào Đông Sơn tái khởi. Bị cắt bớt quyền lực cũng là . . . đương nhiên, hiện tại còn chưa đến bước này. Tần lão tỏ ra yếu thế, hoàng đế không tiếp chiêu, bước tiếp theo đành cáo bệnh cáo lão, hoàng đế không thể nào máu lạnh mất tình người đến mức đó. Trong lòng ta hiểu rõ, nàng đừng lo lắng.
- Vậy . . . chúng ta thì sao? Hoặc là chúng ta cứ bảo rằng kinh thành đã hết bị vây, chúng ta kéo quân trở về, lên bắc Thái Nguyên?
- Việc này thì rất khó làm.
Ninh Nghị cười gượng:
- Các ngươi có hơn một nghìn người, chạy đến Thái Nguyên để chịu chết sao? Chẳng bằng ở lại kinh thành, thu chút chỗ tốt.
Thế là Hồng Đề gật đầu, nói:
- Cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.
Kinh thành có nhiều việc, khoảng thời gian gần đây, chẳng những trong thành khẩn trương, trong Võ Thụy Doanh, các loại thế lực cũng khẩn trương lôi kéo, chia rẽ. Đám người đến từ Lữ Lương Sơn tuy rằng trải qua huấn luyện kỷ luật nghiêm khắc nhất, nhưng dưới loại thế cục này, mỗi ngày giáo dục chính trị, có Hồng Đề trấn giữ, vẫn chưa thể thả lỏng. May mà sau khi Ninh Nghị tiếp nhận Lữ Lương Sơn thì điều kiện vật chất của trại Thanh Mộc không còn quá kém, tiền đồ khiến người vui mừng – Ninh Nghị chẳng những cho đãi ngộ rất tốt, không ngờ năng lực cũng đứng đầu – nếu không thì vừa đến thế giới phồn hoa phương nam này, không biết sẽ có bao nhiêu người quên lối về.
Hai người lại trò chuyện một lúc, triền miên một chút rồi chia tay.
Về thành, mưa lại bắt đầu rơi, trong Trúc Ký, bầu không khí cũng khá nặng nề. Đối với đám người ở tầng dưới phụ trách tuyên truyền, thậm chí đối với cư dân trong kinh thì hình thế trong thành là vô cùng đáng mừng, mọi người đồng lòng chung sức, sức mạnh như thành đồng, vạn người một lòng, khiến người kích động khảng khái. Mọi người đinh ninh trong bầu không khí nhiệt liệt như vậy thì phát binh Thái Nguyên là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng đối với những người tiếp xúc đôi chút với tin tức trung tâm, ở tiết điểm mấu chốt này, bọn họ nhận được tin tức là cao tầng triều đình đấu đá lẫn nhau, cảm giác như bị đập gậy vào đầu, khiến người lạnh lòng.
Sắp phải đi tới bước đường trước mắt, nếu là trước kia, không phải Hữu tướng phủ chưa từng trải qua sóng gió. Nhưng lần này tính chất rõ ràng khác nhau, cây cao đón gió lớn sẽ bị gió quật, đây là lẽ thường, vượt qua khó khăn mới có quyền lực càng cao, cũng là lẽ thường. Lúc này, Thái Nguyên vẫn bị vây công, không ngờ thông tin muốn suy yếu quyền hành của Hữu tướng truyền ra từ trong cung, trừ bất lực ra thì mọi người đơn giản là cảm thấy lạnh lòng.
Kế tiếp đã không phải là đánh cờ nữa, chỉ có thể mong đợi đế vương ở trên cao nhất mềm lòng, chịu tha cho một con đường. Trong đấu tranh chính trị thường có tình huống cần người ta mủi lòng như vậy, vô luận làm trung thần, làm trung cẩu đều là tìm cách lấy tín nhiệm của đế vương, có nhiều lúc một câu được thế, một câu là thất thế. Tần Tự Nguyên có thể đi đến bước này thì tất nhiên nắm bắt đôi chút tâm tính của hoàng đế, nhưng lần này có thể đảo ngược được hay không thì Tần Tự Nguyên làm người ở bên cạnh vua, chỉ có thể chờ đợi.