Tóm lại lúc trên triều đường, đám người Thái Kinh, Đồng Quán thế lớn ngập trời, rồi có những quyền thần như Vương Phủ, Lương Sư Thành, Lý Bang Ngạn, có loại mị thần sinh tồn dựa vào hoàng đế như Cao Cầu, dù Tần Tự Nguyên dũng mãnh đến đâu, có thủ đoạn lợi hại đến mấy, cứng rắn đụng vào tập đoàn ích lợi này, không thể nào làm mấy chuyện như suy xét gặp khó vươn lên, kèm thiên tử để lệnh chư hầu.
Ít nhất bên phía Ninh Nghị biết Tần lão đã dùng nhiều biện pháp, trong sổ con xin từ quan của lão nhân tràn đầy cảm xúc viết ra hồi ức giao tình với hoàng đế, lúc hoàng đế chưa kế vị thì từng có chí lớn, đến về sau lập kế hoạch diệt Liêu, rồi sau đó hoàng đế chăm lo việc nước, bên này dốc hết tâm huyết, vân vân và vân vân, nhưng tất cả vô dụng. Tần Tự Nguyên cũng lén bái phỏng Chu Triết nhiều lần, nhường bước mang tính thực chất, xin từ quan, nhưng đều vô ích.
Ban đầu mọi người cho rằng, hoàng đế không đồng ý xin từ quan là bởi vì nhận định muốn trọng dụng Tần Tự Nguyên, nay xem ra là quyết tâm muốn chèn ép Tần Tự Nguyên.
Nếu sự tình thật sự đến bước này, Ninh Nghị chỉ còn cách rời đi.
Hắn đã bắt đầu lên kế hoạch về phương diện này. Cùng lúc đó, sau khi trở về Trúc Ký, Ninh Nghị triệu tập cao thủ tinh nhuệ bên cạnh mình, đại khái gom được lực lượng của mấy chục người, khiến bọn họ lập tức lên đường đi Thái Nguyên.
Nếu Thái Nguyên bị phá thành thì cố gắng hết sức đưa Tần Thiệu Hòa về nam, chỉ cần Tần Thiệu Hòa sống thì Tần gia sẽ có thêm một phần căn cơ.
Trong mưa xuân âm trầm, rất nhiều sự tình phiền phức mà rối loạn như ruồi bay nhặng xị, từ hai phương hướng hoàn toàn khác nhau khuấy động thần kinh người ta. Nếu sự tình có thể vượt qua thì một bước thiên đường, nếu không qua được, các loại nỗ lực sẽ tan tành. Ninh Nghị chưa từng tiếp xúc với Chu Triết, nhưng dựa theo phân tích cũ đối với vị hoàng đế kia thì sự tình lần này thật sự rất khó mà khiến người lạc quan.
Lúc trước Ninh Nghị chỉ định phụ trợ Tần Tự Nguyên chứ không vào triều đường. Lần này mới chân chính ý thức được phiền phức khi bao nhiêu cố gắng bị người một ý nghĩ phá hủy, huống chi dù chưa được thấy tận mắt nhưng Ninh Nghị có thể tưởng tượng lúc này Thái Nguyên đang phải chịu đựng điều gì, mạng người có lẽ mất đi theo con số mấy chục, mấy trăm, mấy nghìn, mấy vạn, bên này thì chìm đắm trong hòa bình, một đám người bôn ba vì quyền lực.
Nếu không thể làm gì hơn được thì ra đi cũng tốt.
Đêm nay, Ninh Nghị ngồi trước cửa số, khe khẽ thở dài. Lúc trước lên bắc không chỉ vì sự nghiệp, mà vì nhìn thấy những người chết trong chiến loạn, và một chút trắc ẩn trong tâm. Hắn dù sao là người đời sau, dù trải qua nhiều bóng tối hơn nữa cũng khó mà nhìn quen thảm liệt và chết chóc trần trụi như vậy, nay xem ra sự cố gắng đó chung quy là vô nghĩa.
Nghĩ như vậy, Ninh Nghị đối diện một chồng cao tư liệu của Mật Trinh Tư, tiếp tục công việc sửa sang tập hợp. Mấy thứ này đều là các điều bí mật của mỗi quan lớn trong nam chinh bắc phạt, bao gồm Thái Kinh ôm quyền tham hủ, mua bán quan viên, bao gồm đám người Đồng Quán và Thái Kinh hợp sức lên bắc tống tiền, mua thành, hàng loạt sự tình, các loại sắp xếp, chứng cứ bị Ninh Nghị sửa sang và xâu chuỗi. Nếu lấy hết đống này ra thì sẽ đả kích một nửa triều đình.
Có lẽ hoàng đế biết vài chuyện nhưng tuyệt đối không tỉ mỉ như vậy.
Mặc dù lạnh lòng thì vẫn phải giữ thủ đoạn cuối cùng.
Lấy thứ này ra, sự tình có thể lớn cũng có thể nhỏ, đã hoàn toàn không thể đánh giá, Ninh Nghị chỉ sửa sang lại, dùng như thế nào là tùy Tần Tự Nguyên đi vận tác. Ninh Nghị cứ thế dựa vào bàn sửa sang lại, mãi khi vang tiếng gà gáy, phương đông đã trắng. Ngày mười hai tháng hai vĩnh viễn trôi qua, ngày mười ba tháng hai Cảnh Hàn năm thứ mười bốn đã đến, rồi tới ngày mười bốn, mười lăm tháng hai, tình huống trong kinh thay đổi từng ngày.
Phương bắc, mãi đến ngày mười bảy tháng hai, bộ đội của Trần Ngạn Thù mới đến gần Thái Nguyên, bọn họ bày ra trận thế, định giải vây cho Thái Nguyên. Phía đối diện, Thuật Liệt Tốc án binh bất động, Trần Ngạn Thù thì không ngừng gửi thư cầu viện, hai bên cứ thế giằng co.
Qua vài ngày, trả lời cho thư cầu viện cũng gửi về tay của Trần Ngạn Thù.
Thành Thái Nguyên dưới sự vây công của người Nữ Chân đã giết đến nỗi núi thây biển máu, viện quân trong tia sáng mong ước cuối cùng của mọi người yếu ớt trong thành đã xác định sẽ không đến.
. . .
Ngày hai mươi mốt tháng hai Cảnh Hàn năm thứ mười bốn, phía nam Thái Nguyên, huyện Kỳ, mưa xuân.
Bầu trời vừa tối vừa nặng như sắp rơi xuống.
Mưa đánh vào trên người lạnh thấu xương.
Ngựa chạy nhanh lung tung không theo tuyến đường nào, tầm nhìn của Trần Ngạn Thù lắc lư, tiếp đó bùm một tiếng, ngã xuống đất, hắn lăn lộn mấy vòng rồi đứng lên, lảo đảo, người dính đầy bùn lầy.
Mấy tên thân binh hấp tấp đi tới, có người xuống ngựa nâng hắn, trong miệng nói chuyện, nhưng mà đập vào mắt là ánh mắt đờ đẫn của Trần Ngạn Thù, và môi hơi hé mở.
- . . . Trần đại nhân, Trần đại nhân, ngài làm sao vậy? Ngài không sao chứ?
Tiếng kêu gọi dường như đến từ nơi rất xa rồi lại bay đi xa xăm.
Hai canh giờ trước, Vũ Thắng quân phát động tấn công đại quân của Thuật Liệt Tốc.
Từ khi thua trận bên ngoài thành Biện Lương, về sau đại quân mấy chục vạn tán loạn rồi lại bị triệu tập một chỗ, Vũ Thắng quân dưới trướng Trần Ngạn Thù gom góp lại được hơn năm vạn người, xem như đông người nhất trong nhiều quân đội.
Một đường tiến bắc, Trần Ngạn Thù chẳng những cầu viện hậu phương, cũng lấy danh nghĩa của triều đình triệu tập sương quân, nghĩa quân ở xung quanh. Lúc Tông Hàn đóng quân Thái Nguyên từng càn quét cướp bóc một mớ ở phía nam Thái Nguyên, về sau đại quân của Tông Vọng qua biên cảnh, cũng đánh loạn bố trí phòng tuyến của những chỗ này. Tuy nhiên khi Vũ Thắng quân đến, phát ra mệnh lệnh thì vẫn kéo được nhiều hưởng ứng và kêu gọi. Kết quả của cuộc kêu gọi là phía nam thành Thái Nguyên, khi Trần Ngạn Thù rốt cuộc quyết định phát động tấn công Thuật Liệt Tốc, quy mô nguyên đội quân lên đến bảy vạn.
Vấn đề trong đó cũng khá nghiêm trọng.
Trong đại quân năm vạn do Biện Lương mang đến mỗi ngày phát sinh sự việc trốn khỏi doanh, hắn buộc phải dùng phương thức nghiêm khắc gay gắt chỉnh đốn quân kỷ, nghĩa quân từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến tuy có nhiệt huyết nhưng lung tung, biên chế hỗn tạp, trang bị thì tốt xấu lẫn lộn. Mặt ngoài thoạt nhìn mỗi ngày đều có người lại đây, hưởng ứng kêu gọi, muốn giải vây cho Thái Nguyên, bên trong Vũ Thắng quân thì rối một nùi.
Nhưng Trần Ngạn Thù không còn nhiều biện pháp, tùy theo hậu phương truyền đến mệnh lệnh càng kiên quyết, sáng hôm nay, ngày hai mươi mốt, Trần Ngạn Thù cứng rắn lệnh cho đại quân phát động tấn công.
Đại quân cồng kềnh như núi trong mưa xuân đã tan tác tựa bùn cát trong cơn mưa.
Người Nữ Chân càn quét mà đến, Trần Ngạn Thù cũng chỉ có thể cướp đường mà trốn, đến nơi này thì đã kiệt quệ kiệt sức.