Đám thân vệ lắc cánh tay của Trần Ngạn Thù, kêu gọi hắn, bọn họ nhìn thấy vị quan lớn triều đình đứng đầu một quân này nửa bên mặt dính nước bùng, ánh mắt trống rỗng đảo qua bầu trời, đôi môi khép mở dường như đang nói điều gì.
- . . . xong rồi . . . xong rồi . . . chẳng bằng lúc trước . . .
- Đại nhân, ngài nói cái gì?! Đại nhân, tỉnh lại đi . . . người Nữ Chân còn ở phía sau!!!
- . . . chẳng bằng lúc trước hối hận . . . xong rồi . . .
Trần Ngạn Thù bỗng nhiên vung tay lên:
- A!!!
Trần Ngạn Thù hét to một tiếng dọa mọi người giật nảy mình. Tiếp đó bọn họ nhìn thấy Trần Ngạn Thù rút kiếm xông tới trước, một tên thị vệ vọt qua giật lại kiếm của hắn, suýt bị chém thương. Trần Ngạn Thù cứ như thế lảo đảo xông lên trước, hắn nghiêng kiếm dài lật lưỡi kiếm gác lên cổ như muốn cứa, lảo đảo đi vài bước lại dùng hai tay nắm lấy chuôi kiếm, chĩa mũi kiếm vào ngực mình. Bốn phía u ám, mưa rơi xuống.
Cuối cùng Trần Ngạn Thù không dám đâm xuống, hắn điên cuồng hô to, quỳ dưới đất, hắn ngửa mặt lên trời hét to:
- A! Chẳng bằng lúc trước hối hận! Xong rồi!!!
Tiếng hét đó hòa cùng tiếng khóc khiến người tim đập nhanh.
- Xong rồi . . . Vũ triều sắp tiêu rồi!
Rốt cuộc Trần Ngạn Thù đâm kiếm dài xuyên lồng ngực, giọt máu bắn ra, hắn trợn to mắt, phát ra hai tiếng ú ớ, lời khóc la đó giống như tiên tri điềm xấu quanh quẩn trên không trung.
Không ai hiểu lời cuối cùng mà Trần Ngạn Thù nói có ý nghĩa gì, không lâu sau, mấy tên thân vệ chặt đầu của hắn xuống, đầu hàng hướng người Nữ Chân đuổi theo tới nơi.
Trận chiến tranh ngoài thành Thái Nguyên thảm liệt mà âm thầm trong mưa xuân. Trong thành Biện Lương cách xa mấy trăm dặm, vẫn chưa ai biết kết quả của Vũ Thắng quân lên bắc cứu viện. Trong thời gian mấy ngày này, thế cục của kinh thành biến đổi bất ngờ, giống như lửa đốt, đang thay đổi mãnh liệt.
Triều đình vẫn chưa ra quyết định tăng binh cho Thái Nguyên, tuy đã phái Vũ Thắng quân lên bắc, nhưng mọi người có mắt đều thấy thành quả chiến đấu bên ngoài thành Biện Lương. Có lẽ dân chúng bình thường không có khái niệm, nhưng nhiều người đọc sách, thậm chí trong quan viên thì mỗi ngày đều nghị luận rôm rả. Thái Nguyên chưa bị chiếm đóng, bởi vậy nghị luận như thế càng kịch liệt.
Trong cuộc nghị luận, mỗi ngày các thư sinh vẫn tiếp tục thỉnh nguyện, hoặc là thỉnh cầu xuất binh, hoặc là thỉnh cầu quốc gia phấn chấn, sửa quy quân đội, trừ gian thần. Không biết đằng sau có bao nhiêu thế lực đang điều khiển, một số yêu cầu kịch liệt cũng uấn nhưỡng, lên men trong đó, ví dụ như một trong những lãnh tụ ngôn luận dân gian thường dám nói không sợ ai, Thái học sinh Trần Đông ở ngoài hoàng thành đưa lên thỉnh nguyện, cầu tru Thất Hổ trong triều.
Thất Hổ này gồm có: Thái Kinh, Lương Sư Thành, Lý Ngạn, Chu Miễn, Vương Phủ, Đồng Quán, Tần Tự Nguyên.
- Việc hôm nay, trước có Thái Kinh làm loạn phá hoại, sau có âm mưu của Lương Sư Thành. Lý Ngạn kết oán ở Tây Bắc, Chu Miễn kết oán ở đông nam, Vương Phủ, Đồng Quán, Tần Tự Nguyên thì kết oán với Liêu, Kim, gây hiềm khích. Nên tru Thất Hổ này, chuyển đầu đi bốn phương để tạ thiên hạ!
Cách nói Thất Hổ đại khái là ý như vậy.
Tần Tự Nguyên mới được thêm vào trong số những gian thần này. Từ lúc Tần Tự Nguyên phụ trợ Lý Cương đến nay đã thi hành đa số nền chính sách nghiêm khắc, đắc tội với nhiều người. Trận chiến thủ Biện Lương, triều đình hô hào thủ thành, nhà nhà cử người ra, than đinh*, tất cả đều do Hữu tướng phủ thực hiện, trong quá trình từng xuất hiện nhiều chuyện lấy quyền thế hiếp người, một vài tiểu lại có quyền lực bắt người ra chiến trường thì nương tiện lợi đó hãm hiếp thê tử nữ nhi của người, về sau có nhiều kẻ bị vạch trần. Sau khi những người thủ thành hy sinh, Tần Tự Nguyên hạ lệnh đốt hết xác chết, đây cũng là một vấn đề lớn. Về sau lúc đàm phán với người Nữ Chân, giao lương thực, thảo dược cũng là Hữu tướng phủ đi đầu làm những chuyện đó.
(*) Than đinh nhập mẫu – than đinh nhập địa: Chế độ thuế má trưng thu thuế ruộng.
Trước kia tiếng đồn về Tần Tự Nguyên trong dân gian cùng lắm là quan ác, dạo gần đây có người cố ý uấn nhưỡng, dù Trúc Ký đã cố bào chữa cho hắn, nhưng bình luận xấu về Tần Tự Nguyên thì vẫn xôn xao, nguyên nhân đa phần nằm ở: So với khen ngợi thì người ta càng thích mắng cho sướng miệng, huống chi Tần Tự Nguyên xác thực đã làm nhiều chuyện trái với ý muốn của bình dân.
Trong ba vị anh hùng của cuộc chiến thủ thành Biện Lương, Lý Cương, Chủng Sư Đạo, Tần Tự Nguyên, nếu bắt mọi người phải tìm một nhân vật phản diện thì chắc chắn Tần Tự Nguyên đủ chuẩn nhất.
Lần mò theo gốc rễ, có đủ loại thế lực ở sau lưng điều khiển những ngôn luận này, vừa có quan hệ với những thay đổi thế cục triều đình qua từng ngày: Mấy hôm trước Tần Tự Nguyên đã cáo ốm xin đi, nhưng song song đó là ngày càng nhiều sổ con tấn công và buộc tội Tần Tự Nguyên, ban đầu là kiểu bắt gió bắt bóng. Thí dụ như Tần Tự Nguyên vận chuyển lương thảo vì người Nữ Chân khiến dân oán sôi trào, lý do này đơn thuần là kiếm chuyện, Tần Tự Nguyên phụ trách cũng là vì bên trên phát mệnh lệnh. Mấy người ban đầu bị hạ ngục, sổ con gửi sau này càng có chứng cứ thật sự hơn.
Như lúc Tần Tự Nguyên còn giữ chức Hữu tướng thì ra một số kế quyền nghi*, rồi chuyện hắn từng mở cửa cho quân lương của Võ Thụy Doanh, rồi xuống tay hố ai đó.
(*) Kế tạm hoãn binh, ứng đối tạm thời.
Chu Triết hết sức che chở Tần Tự Nguyên, ném cả đám người vào đại lao. Mãi đến về sau bởi vì sổ con càng lúc càng nhiều Chu Triết mới ngừng việc tống giam, sửa thành răn dạy, nhưng cùng lúc đó hắn xem việc Tần Tự Nguyên cáo ốm là kế quyền nghi tị hiềm, tỏ vẻ:
- Trẫm tin tưởng Hữu tướng tuyệt đối, Hữu tướng đừng lo lắng, trẫm sẽ trả lại trong sạch cho ngươi!
Chu Triết một lần nữa không cho Tần Tự Nguyên từ quan.
Theo sau Tần Cối mang đầu lên bẩm rằng, tuy Hữu tướng trong sạch vô tư, dựa theo thông lệ bị nhiều người dâng sớ cáo tội thì nên bị Tam ti cùng thẩm, để trả lại trong sạch cho Hữu tướng.
Nhưng Chu Triết bác bỏ:
- Người Nữ Chân vừa đi, Hữu tướng là công thần thủ thành, có công mà trẫm chưa thưởng đã làm việc này, sẽ cho người ta cảm thấy trẫm là hạng người có mới nới củ, thỏ chết giết chó, trẫm tự nhiên tin tưởng Hữu tướng, không được nhắc lại việc này nữa!
Những hành động làm cho có để người ta thấy này không thể ngăn chặn tiếng sấm ngầm tích súc. Bên phía Ninh Nghị, một số thương hội có quan hệ với Trúc Ký bắt đầu tới cửa hỏi thăm, hoặc là thăm dò, các loại tiếng gió lén bay đi. Từ sau khi giao thứ nắm trong tay cho Tần Tự Nguyên thì Ninh Nghị dồn sự chú ý trở lại cho Trúc Ký, điều chỉnh nhiều thứ bên trong. Giống như Ninh Nghị đã nói với Hồng Đề, nếu Hữu tướng thất thế thì Trúc Ký và Mật Trinh Tư phải lập tức tách ra, chặt đuôi để sống, nếu không thì thế lực bên quan đón nhận, mấy thứ mình có trong tay sẽ thành áo cưới của người khác.
Ninh Nghị đã gầy dựng trung tâm của Trúc Ký rất lâu, tự nhiên còn cần nó.
Đương nhiên, còn chưa tới lúc rạch ròi như thế, người trên triều đình đã biểu hiện ra tư thế hùng hổ dọa người, nhưng Tần Tự Nguyên lùi lại và im lặng chưa chắc không phải là một sách lược. Có lẽ hoàng thượng đánh một trận, phát hiện bên này cứ lẳng lặng không đánh trả lại, sẽ cho rằng Tần Tự Nguyên xác thực không có lòng riêng. Mặt khác, lão nhân nhốt Tần Thiệu Khiêm trong phủ, không cho hắn đi khống chế Võ Thụy Doanh nữa, chỉ chờ hoàng đế tìm người tiếp nhận, đây cũng là việc bất đắc dĩ.