Nhưng Thái Nguyên đang trong nước sôi, Tần nhị thiếu gia mù một con mắt mỗi ngày nóng ruột ở trong sân luyện quyền, đánh đến nỗi tay rướm máu. Hắn không phải người trẻ tuổi, hắn biết hết chuyện xảy ra, nhưng cũng vì hiểu mà trong lòng càng giày vò hơn.
Ngày nọ Ninh Nghị đến, nói chuyện với Tần Thiệu Khiêm, hai tay của Tần Thiệu Khiêm chảy máu ròng ròng nhưng không chịu băng bó, ngữ điệu nói chuyện khá bình tĩnh, trò chuyện với Ninh Nghị một lúc. Sau đó Ninh Nghị nhìn Tần Thiệu Khiêm bất chợt im lặng, hai tay co thành nắm đấm, khớp hàm kêu ken két.
- Lập Hằng, Thái Nguyên vẫn đang đánh!
Ninh Nghị nhìn thấy Tần Thiệu Khiêm ngẩng đầu lên, trong mắt sung huyết đỏ máu, gân xanh nổi chằng chịt trên trán:
- Đại huynh còn ở trong thành, Thái Nguyên vẫn đang đánh. Ta không cam lòng!
Ninh Nghị trầm mặc giây lát, nghẹn ra một câu:
- Ta đã phái người đi cứu.
Tần Thiệu Khiêm nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, qua thật lâu mới dừng lại.
Ninh Nghị rời tướng phủ, mặt ngoài hắn không có việc gì để làm, trừ qua lại giao tiếp với một số thương gia đại hộ ra, mấy ngày này lại có thân thích đến tìm, đó là Tống Vĩnh Bình.
Vị em vợ này xuất thân gia đình quan lại, lúc trước trúng cử nhân, về sau dưới sự trợ giúp của Ninh Nghị được phái đến một huyện không tệ làm huyện lệnh. Khi người Nữ Chân vào nam, luôn có đội kỵ binh của Nữ Chân từng đánh lén quấy rối thị trấn chỗ hắn ở. Trước đó Tống Vĩnh Bình đã cẩn thận thăm dò địa hình lân cận, về sau nghé con mới sinh không sợ cọp, nương địa thế lân cận thị trấn đánh đuổi người Nữ Chân, giết hơn mười người, còn cướp một ít ngựa chiến. Lúc chiến sự tạm ngừng, sửa sang công lao thì phe Hữu tướng nắm giữ thực quyền, thuận tay báo công lớn cho Tống Vĩnh Bình, Ninh Nghị tự nhiên không biết việc này, mãi đến bây giờ Tống Vĩnh Bình vào kinh thăng quan, ai biết vừa vào thành mới phát hiện trong kinh gió mây vần vũ, mưa gió sắp đến.
Tống Vĩnh Bình lúc này trở nên chính chắn hơn đôi chút, tuy nghe một số tin đồn không hay nhưng hắn vẫn đến Trúc Ký, bái phỏng Ninh Nghị, theo sau ở lại trong Trúc Ký.
Tống Vĩnh Bình không hiểu rõ nhiều về toàn bộ thế cục, mấy ngày nay trò chuyện với Ninh Nghị, nhưng đối thoại nhiều nhất là với Tô Văn Phương. Lúc trước Tống Vĩnh Bình là phượng hoàng nhi* của Tống gia, so với đám trẻ không nên thân như Tô gia, Tô Văn Phương thì Tống Vĩnh Bình trí tuệ gấp mấy lần, nhưng lần này gặp mặt, hắn mới phát hiện vị biểu huynh đệ Tô gia này trở thành chính chắn ổn trọng hơn, thậm chí khiến hắn làm huyện lệnh mà cũng không xem thấu được. Tống Vĩnh Bình ngẫu nhiên hỏi các việc lớn nhỏ, bàn đến phương pháp giải vây chốn quan trường thì Tô Văn Phương chỉ cười cười.
(*) Phượng hoàng nhi có nghĩa giống như lân nhi, cách nói tự hào con của mình giỏi giang.
- Sự tình có thể lớn có thể nhỏ, chắc tỷ phu sẽ có biện pháp thôi.
- Chúng ta có lo lắng cũng vô dụng.
Mỗi khi Tô Văn Phương nói như thế là trong lòng Tống Vĩnh Bình hơi nóng nảy, hắn cũng là người đọc sách có chí hăng hái, mục đích cuối cùng là trở thành nhân vật như tể tướng, đế sư* trên triều đình. Tống Vĩnh Bình tự cảm thấy dù mình trẻ tuổi nhưng không chừng có thể nghĩ ra cách nào đó giúp người thoát khốn. Mấy ngày này Tống Vĩnh Bình vắt óc suy nghĩ, đến hôm nay, giữa trưa cuối tháng hai, lúc ăn cơm với Ninh Nghị, Tô Văn Phương thì hắn hỏi thăm tỉ mỉ các chi tiết ngầm trong đó.
(*) Đế sư: Thầy dạy cho vua tương lai, như dạy học cho thái tử.
- Có câu gọi là một người thì kế ngắn, hai người thì kế dài, đệ thuở nhỏ sinh trong nhà quan lại, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, cũng biết đôi chút việc triều đình, lần này lại đây, nghe sự tình trước mắt, thiệt tình lo lắng. Không biết tình thế cụ thể đã nghiêm trọng đến mức nào, mong tỷ phu cho biết cặn kẽ, tuy đệ bất tài nhưng gia phụ còn có chút quan hệ ở trong triều. Tuy không thể chạm vào việc của tể tướng, nhưng những việc làm ăn của tỷ phu mà muốn thoát thân thì không chừng có biện pháp.
Tống Vĩnh Bình nhiệt tình như thế, Ninh Nghị không tiện chối đẩy, hắn gật đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói đại khái vài việc có thể tiết lộ, trong lúc nói Tống Vĩnh Bình chen ngang hỏi thăm vài câu, Ninh Nghị cũng giải đáp cặn kẽ. Ninh Nghị muốn cho Tống Vĩnh Bình yên lòng, nhưng không thể nào báo cho đối phương biết toàn bộ tình thế, nếu không thì đánh cờ giữa hoàng đế và tể tướng, có sự tham dự của Thái Kinh và Đồng Quán, vân vân và vân vân. Mới nói được một lúc thì phía trước Trúc Ký bỗng có tiếng ồn ào, ba người đứng lên đi ra ngoài, theo sau có người lại đây báo cáo, nói rằng đằng trước có người quấy rối.
- Là người nào?
- Một số tên côn đồ, dường như là thái úy phủ ở sau lưng gây chuyện.
Thành viên Trúc Ký ở lại kinh thành đã trải qua nhiều thử thách, khi đến đây báo cáo thì đã tìm hiểu rõ ràng vụ việc. Ninh Nghị và Tô Văn Phương nhìn nhau, đi ra từ cửa hông. Khi ra ngoài đường, nhìn thấy tửu lâu đằng trước Trúc Ký đã bắt đầu đập phá.
Tống Vĩnh Bình nhíu chặt chân mày:
- Thái úy phủ dám gây sự ngay mặt, đây là không sợ trở mặt, sự tình đã nghiêm trọng đến mức đó rồi sao.
Ninh Nghị nhìn quanh, chợt thấy trong phòng tầng trên phía bên kia đường thấp thoáng bóng dáng Cao Mộc Ân.
Thành viên Trúc Ký kia hỏi thăm:
- Làm sao bây giờ hả ông chủ?
Tống Vĩnh Bình ở một bên nói:
- Không thể đấu cứng.
Hắn nhỏ giọng nói:
- Cao thái úy có chức Điện tiền chỉ huy sứ, đấu cứng trong Biện Lương thì trúng ý người ta, đối phương đã gọi du côn đến thì chúng ta cứ báo quan đi.
Tiểu nhị Trúc Ký chờ Ninh Nghị tỏ thái độ, Ninh Nghị gật đầu:
- Cứ để bọn chúng đập phá, nhưng không cần báo quan, tùy bọn họ thích làm gì thì làm.
Tống Vĩnh Bình sửng sốt, theo sau cũng gật đầu nói:
- Đúng thực, nếu như báo quan, đối phương nói lời vô căn cứ chưa chắc chịu khai ra chủ mưu, cũng là phiền phức.
Tống Vĩnh Bình là người thông minh, vừa nghe liền hiểu. Ninh Nghị nhẹ gật gù khen ngợi.
Ánh mắt nhìn tửu lâu Trúc Ký, Ninh Nghị nói nhỏ với tiểu nhị:
- Ngươi đi kêu mọi người ra hết, né xa chút, miễn cho bị đánh bị thương.
Ở kinh thành mà bị người ức hiếp đến mức này, Tống Vĩnh Bình, Tô Văn Phương cảm thấy nỗi lòng uất ức. Nhìn tửu lâu gần đó, Tống Vĩnh Bình cảm thấy tâm trạng của Ninh Nghị chắc cũng không vui vẻ gì. Cũng vào lúc này, đầu đường có một đội nha dịch chạy lại, nhanh chóng lao vào trong Trúc Ký Lâu.
Tống Vĩnh Bình đinh ninh đây là chiêu sau của đối phương, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Chợt nghe bên trong có người hét to:
- Bắt kẻ gây sự lại!
Bên gây sự dường như muốn biện giải, tiếp đó bị đánh một trận, chờ khi có người bị lôi ra ngoài, Tống Vĩnh Bình mới phát hiện đám nha dịch kia thật sự xuống tay với du côn gây sự, hắn thấy có một số người khác lao qua bên kia đường, lên lầu bắt người.
Trong lầu vọng ra âm thanh:
- Các ngươi làm gì! Phụ thân của ta là Cao Cầu! Các ngươi là người của ai?
Không ngờ là Cao Mộc Ân bị bắt giữ.