Đám người Tống Vĩnh Bình hoang mang nhìn, bên kia đường, một nam nhân trung niên mặc áo đen đi hướng bên này, đầu tiên là chắp tay hướng Ninh Nghị, sau đó cũng chắp tay ra hiệu với Tống Vĩnh Bình, Tô Văn Phương. Ninh Nghị cung tay đáp lễ, đối phương đến gần một bước, nhẹ giọng nói một câu.
- Kẻ hèn này là quản sự của thái sư phủ, Thái Khải, Thái thái sư mời tiên sinh vào phủ gặp mặt.
Giọng của Thái Khải không cao, Tống Vĩnh Bình nghe không quá rõ ràng.
Ninh Nghị hỏi:
- Ngay bây giờ sao?
Đối phương gật đầu, vươn tay ra hiệu, có chiếc xe ngựa chạy từ đầu đường sang.
Ninh Nghị gật đầu, nhìn hướng Tống Vĩnh Bình và Tô Văn Phương, nói:
- Các ngươi ăn cơm trước, ta đi ra ngoài một chuyến.
Ninh Nghị nói xong đi hướng bên kia.
Tô Văn Phương cau mày, Tống Vĩnh Bình thì hơi hưng phấn kéo góc áo của Tô Văn Phương:
- Là Thái thái sư! Xem ra Thái thái sư xem trọng tài học của tỷ phu, phen này có cơ hội thay đổi rồi, cho dù có việc thì cũng có thể mọi việc thuận lợi.
Tô Văn Phương không nói chuyện, cũng vào lúc này, một con ngựa tốt lướt qua bên người, người cưỡi ngựa mặc đồng phục của Trúc Ký.
Ngựa tốt bị người cưỡi ghìm mạnh ngừng ngay cạnh Ninh Nghị, làm mọi người giật nảy mình, tiếp đó bọn họ nhìn thấy người cưỡi ngựa nhảy xuống, đưa cho Ninh Nghị một ống giấy nhỏ. Ninh Nghị rút thư ra khỏi ống, mở ra đọc.
Con phố hỗn loạn, du côn bị áp ra ngoài vẫn cố giãy giụa đi tới trước, Cao Mộc Ân ở bên kia đường la ó ồn ào, người xem náo nhiệt chỉ trỏ, oong oong oong oong, oong oong oong oong, oong oong oong oong . . .
Oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong oong ——
Tia sáng mặt trời dần tắt.
Ninh Nghị đứng cạnh xe ngựa nhìn tin tức trên tay, qua thật lâu sau mới ngước đầu lên.
- . . . Ninh tiên sinh, Ninh tiên sinh?
Nam nhân trung niên áo đen ở bên cạnh nói chuyện, Ninh Nghị chậm rãi quay mặt sang, ánh mắt đánh giá người này, trong mắt sâu thẳm giống như là vực sâu biển lớn muốn nuốt chửng người vào.
Giây sau, Ninh Nghị dường như vô thức thì thào một tiếng:
- Hưm?
Hắn lại kêu một tiếng:
- . . . ừm.
Ninh Nghị cuộn thư lại, leo lên xe ngựa.
Khi màn xe bị vén lên thì có gió thổi qua.
Một thời đại đã trôi qua.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, Thái Nguyên bị chiếm đóng.
. . .
Ngoài khung cửa sổ mù mịt, ánh sáng từ đèn lồng thiêu đốt, âm thanh theo nơi rất xa vọng lại. Không biết là mấy giờ buổi tối, Ninh Nghị ngồi dậy từ trên giường, sờ trán nhức nhối.
Hữu tướng phủ, trình tự tang sự còn tiếp tục, đêm khuya túc trực bên linh cữu cũng không lạnh lẽo. Ngày bốn tháng ba, đầu thất.
Tần Thiệu Hòa đã chết.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, Thái Nguyên rốt cuộc bị Tông Hàn công phá, thủ quân bị ép rơi vào chiến đấu trên đường phố. Tuy rằng trước khi đó quân đội thủ thành đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ xuống dưới đường đánh nhau, nhưng vất vả phòng thủ tòa thành bị cô lập mấy tháng, viện binh chưa đến, lúc này tường thành đã phá, không cách nào đoạt lại, nhiều tàn binh trong thành không còn ý chí đánh tới cùng nữa, từ đấy không giúp được gì trong việc chống cự.
Vì thế bắt đầu đồ thành.
Lúc này, quân đội thủ thành tụ tập lực lượng cuối cùng vẫn cố phá được vòng vây. Quân đội địa phương phá vòng vây cho nhiều dân chúng còn có sức lực thi nhau chạy tứ tán. Nhưng đây chỉ là giãy giụa phút cuối, người Nữ Chân bao vây bốn phía tòa thành, canh chừng đã lâu, dù trong cuộc hỗn loạn lớn như vậy thì người có thể trốn chạy chỉ được một phần mười, cùng lắm là chạy trốn một, hai canh giờ, sau đó không còn ai chạy được nữa.
Tần Thiệu Hòa là nhóm người rút lui cuối cùng, sau khi ra khỏi thành, hắn lấy thân phận chủ quan giơ lên cờ lớn hấp dẫn sự chú ý của nhiều truy binh Nữ Chân. Cuối cùng chạng vạng ngày hôm đó, tại bờ sông Phần*, Tần Thiệu Hòa bị truy binh vây hãm giết chết, đầu người bị binh sĩ Nữ Chân mang về treo trên đầu tường Thái Nguyên đã thành cảnh tượng địa ngục.
(*) Sông Phần nằm ở Sơn tây.
Làm người của Mật Trinh Tư, Ninh Nghị tự nhiên biết càng nhiều chi tiết.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, sau khi thành Thái Nguyên bị phá, trong thành vốn hỗn loạn, Tần Thiệu Hòa dẫn dắt thân vệ chống cự, chiến đấu trên đường phố kịch liệt, hắn đã ôm ý định chết, xung phong trước nhất, khi ra khỏi thành thì trên người đã mang nhiều vết đao chém, toàn thân đẫm máu. Một đường trắc trở trốn đến bờ sông Phần, Tần Thiệu Hòa lệnh cho người bên cạnh giơ cờ to, mục đích là vì bám giữ truy binh Nữ Chân, dặn người có thể chạy trốn được thì cố gắng chia nhau ra chạy tứ tán.
Cuối cùng Tần Thiệu Hòa nhảy xuống sông Phần, nhưng người Nữ Chân chuẩn bị thuyền ở gần đó xuôi dòng xuống, dùng xiên cá, lưới đánh cá kéo Tần Thiệu Hòa lên thuyền, định bắt sống. Một chân của Tần Thiệu Hòa bị xiên cá dài đâm thủng, vẫn liều mình phản kháng, trong hỗn loạn chống cự bị một binh sĩ Nữ Chân vung đao chém chết. Binh sĩ Nữ Chân chặt đầu của Tần Thiệu Hòa xuống, rồi chặt xác của hắn thành mấy khúc ném xuống sông.
Lúc Tần Thiệu Hòa ở Thái Nguyên thì có một tiểu thiếp theo bên người, tên gọi Chiêm Mang, khi thành bị phá thì đã có mang cốt nhục của hắn. Trong lúc phá vòng vây, Tần Thiệu Hòa giao nàng cho đội ngũ phá vòng vây khác mang đi, về sau đội ngũ này gặp phải chặn giết bị đánh tan, tiểu thiếp kia cũng mất tích, lúc này không biết đã chết hay bị người Nữ Chân bắt đi.
Lý Tần tạm thời mất tích, Thành Chu Hải đang trên đường về kinh thành.
Các tin tức rải rác này khiến người đau đầu, không khí trong Tần phủ khiến người cảm thấy xót xa. Tần Thiệu Khiêm mấy lần muốn đi phương bắc đưa đầu của đại ca về, hoặc ít nhất đón cốt nhục của hắn trở về, bị Tần Tự Nguyên cố nén đau lòng dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy vài lần. Buổi chiều, Ninh Nghị cùng Tần Thiệu Khiêm uống một bữa rượu, lúc này tỉnh lại đã gần đêm khuya.
Ninh Nghị đẩy cửa đi ra ngoài, trèo qua tường sân, một góc Tần phủ sáng trưng trong trời đêm, một ít dân chúng tự phát phúng viếng vẫn đang tiếp tục.
Nhờ tuyên tuyền của Trúc Ký trong hai ngày này, Tần Thiệu Hòa đã thành anh hùng trong một phạm vi nhất định. Ninh Nghị xoa trán, nhìn ánh sáng kia, trong lòng hắn biết cùng một thời điểm, trong thành Thái Nguyên cách phía bắc nghìn dặm, đồ sát rầm rộ mười ngày chưa phong đao vẫn đang tiếp tục, đầu của Tần Thiệu Hòa vẫn treo trên tường thành, bị gió thổi mưa xối.
Đầu thất, không biết Tần Thiệu Hòa có về được hay không.