Cạch một tiếng, một đồng tiền chuẩn xác rơi vào miệng ly rượu, bọt nước bắn lên, trên Phàn Lâu, nam nhân họ Long cười lớn.
- Long công tử chơi giỏi quá, cứ tiếp tục như vậy thì người ta không dám chơi nữa.
Nữ nhân ở bên cạnh ánh mắt u oán, hờn dỗi nói, nhưng sau đó vẫn uống hết ly rượu trong tiếng cười của đối phương.
Lúc này, dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện.
- . . . tất nhiên phải uống máu của đám chó Kim!
Sau đó có người đồng ý hùa theo.
Nam nhân họ Long dần ngừng cười, cầm lấy ly rượu, cuối cùng thở dài.
Hoa khôi ở bên cạnh hỏi:
- Long công tử cũng đang đau lòng vì chuyện Thái Nguyên đúng không?
- Quốc gia như vậy, người dân có lỗi gì.
Long công tử nói một câu rồi uống cạn ly rượu trong tay:
- Tự nhiên là . . . có chút cảm hoài.
- Thiếp thân cũng nghe kỹ về chuyện Thái Nguyên, mới rồi Long công tử ở bên dưới chắc cũng nghe chuyện của Tần đại nhân rồi, thiệt tình, đám chó Kim đó không phải con người!
Nữ nhân mắng với lời lẽ mềm mại, nhưng cảm xúc chất chứa trong đó là chân thật. Long công tử ở bên cạnh cầm ly rượu xoay trong tay, không tỏ ý kiến.
Vị Long công tử này đến Phàn Lâu mấy lần, người này tất nhiên là Chu Triết.
Vũ Thắng quân đi cứu viện bị đánh gục, Trần Ngạn Thù bỏ mình, Thái Nguyên bị chiếm đóng, hàng loạt sự tình khiến Chu Triết đau lòng như cắt. Mấy ngày tới nay, triều đình, dân gian đều đang nghị luận việc này, đặc biệt dân gian, dưới sự kích động của đám người Trần Đông đã mấy lần nhấc lên thỉnh nguyện quy ô lớn, Chu Triết mặc thường phục đi ra, nghe đầu đường lưu truyền các chuyện liên quan Thái Nguyên, song song đó từ miệng một số người kể chuyện nhuộm đẫm cái chết thảm liệt của Tần Thiệu Hòa như vị anh hùng.
Nhưng đối với việc này, người ngoài bị kích động chứ Chu Triết thì nhìn thấu suốt.
Trúc Ký kia tính toán thật giỏi, sử dụng mấy thủ đoạn vặt vãnh kích động lòng dân rất quen thuộc!
Nhưng Ninh Lập Hằng đó có nhiều phương pháp không chính thống, Chu Triết chẳng chút ngạc nhiên.
Dù sao thời cuộc trong phút nguy ngập, tên hề cũng có giá trị lợi dụng của tên hề.
Chu Triết xoay ly rượu trong tay, nhớ tới một chuyện, tùy ý hỏi:
- Phải rồi, lúc ta lại đây từng thuận miệng hỏi một chút, nghe nói cô nương Sư Sư lại không ở, nàng ta đi đâu?
- Thì ra Long công tử muốn tìm Sư Sư tỷ tỷ à.
Chu Triết cười nói:
- Cũng không phải, chẳng qua trong Phàn Lâu, mấy vị có đủ tài sắc nhất đều ở mà nàng ta chạy ra ngoài, làm ta hơi tò mò.
- Sư Sư tỷ đi chỗ tướng phủ.
Nữ nhân ở bên cạnh không giận, lại rót rượu cho Chu Triết:
- Hôm nay là đầu thất của Tần đại nhân, có nhiều người đi tướng phủ túc trực linh cữu cho Tần đại nhân. Lúc chiều ma ma kêu Sư Sư thay chúng ta đi một chuyến. Chúng ta là nữ nhân phong trần, chỉ có thể bày tỏ tấm lòng như vậy thôi. Lúc người Nữ Chân tấn công thành, Sư Sư tỷ từng đi đầu tường hỗ trợ, chúng ta đều rất bội phục tỷ ấy. Long công tử có từng gặp Sư Sư tỷ chưa?
- Tuy thân ở phong trần nhưng vẫn lo việc nước, Kỷ cô nương không cần tự coi nhẹ mình.
Ánh mắt Chu Triết đảo qua, trầm ngâm, hắn không biết hôm đó thoáng nhìn dưới tường thành có tính là đã gặp mặt Lý Sư Sư hay không.
Cuối cùng Chu Triết lắc đầu, nói:
- Mấy lần lại đây, vốn muốn gặp một lần, nhưng không có lần nào gặp gỡ, xem ra Long mỗ và Kỷ cô nương càng có duyên phận.
Trên thực tế, nữ nhân ngồi cạnh Chu Triết tên là Kỷ Yên La, là hoa khôi đang nổi tiếng của Phàn Lâu, so với Lý Sư Sư đã hơi quá thời thì nàng càng ngọt ngào xinh đẹp đáng yêu. Từ khái niệm này, không gặp Lý Sư Sư cũng không xem như đáng tiếc.
Kỷ Yên La nhoẻn miệng cười, lại nói vài câu với Chu Triết.
Chu Triết hơi nhíu mày hỏi:
- Nhưng Tần Thiệu Hòa là quan lớn một phương, linh đường đặt ở phủ đệ tể tướng, Lý cô nương tuy có danh tiếng nhưng liệu hôm nay được cho vào không?
- A, cái này thì . . . Yên La cũng không rõ ràng, à, trước kia nghe nói Sư Sư tỷ và tướng phủ có chút quan hệ.
Kỷ Yên La nói xong lại cười bổ sung thêm:
- Thật ra Yên La cảm thấy đối với đại anh hùng như vậy, hết lòng túc trực linh cữu, đến đó xem như làm tròn tình cảm, có được vào hay không cũng chẳng sao.
- Cũng phải.
Chu Triết đáp lại một câu, trong lòng thì thầm hừ. Hắn nghĩ đến lúc này dân chúng Thái Nguyên còn đang bị đồ sát, vậy mà bên Tần Tự Nguyên đã giở thủ đoạn nhỏ đúc nặn Tần Thiệu Hòa thành đại anh hùng, đúng là đáng hận. Mặt khác Chu Triết nhớ đến Lý Sư Sư và Ninh Nghị có quan hệ tốt, Ninh Nghị là phụ tá của tướng phủ, tự nhiên có thể mang nàng đi vào, nói là túc trực bên linh cữu, trên thực tế có lẽ xem như gặp mặt nhau.
Hai ý nghĩ này thoáng qua, ở trong lòng Chu Triết không biết ý nghĩ nào nhẹ hơn, cái nào nặng hơn.
. . .
Nhưng ý tưởng trong lòng Chu Triết lúc này đã đánh giá sai.
Tuy Lý Sư Sư đến gần chỗ Tần phủ, phúng viếng linh hữu nhưng nàng không thông qua Ninh Nghị thỉnh cầu đi vào linh đường. Đêm nay, nàng giống như một số dân chúng túc trực bên linh cữu khác, ở một góc Tần phủ đốt chút hương nến, rồi âm thầm cầu phúc âm cho người chết. Ninh Nghị ở trong tướng phủ không hề biết đêm nay Sư Sư từng đến đây.
Xuyên qua hành lang hậu viện Tần phủ, Ninh Nghị đi hướng sân thường ngày hội tụ phụ tá của Tần phủ.
Đêm nay vì túc trực linh cữu của Tần Thiệu Hòa, nhiều người thân bạn bè, con cháu của Tần gia tham dự, còn một số người là trưởng bối của Tần Thiệu Hòa tự nhiên không cần canh giữ. Tuy Ninh Nghị không tính là trưởng bối nhưng hắn cũng không cần luôn ở phía trước, đám người khách khanh, phụ tá thật sự thân thiết với Tần gia thì đa phần nghỉ lại ở hậu viện.
Bởi vì còn chưa qua nửa đêm, đám người Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh ban ngày ở đây còn chưa thấy trở lại, Văn Nhân Bất Nhị cũng ở đây trò chuyện với bọn họ. Tần Thiệu Hòa là trưởng tử Tần gia, truyền nhân y bát của Tần Tự Nguyên, nói đám người Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh nhìn hắn lớn lên cũng không đủ, tin người chết truyền đến, mọi người đều thương cảm, nhưng mãi đến hiện giờ thì đợt cảm xúc đầu tiên cũng dần lắng đọng.
Phối hợp thế cục hiện nay của Tần phủ, sự lắng đọng này càng khiến người ôm lòng cảm thương.
Thân mẫu của Tần Thiệu Hòa, phu nhân nguyên phối của Tần Tự Nguyên đã lớn tuổi, nghe tin chết của trưởng tử thì đau lòng ngã bệnh, Tần Tự Nguyên thi thoảng rảnh rỗi thì ở lại bên bà. Ninh Nghị và đám người Nghiêu Tổ Niên nói chuyện được một lúc thì Tần Tự Nguyên mới đến, biến cố trong khoảng thời gian này, thậm chí cái chết của trưởng tử, nay xem ra mọi thứ chưa thể khiến Tần Tự Nguyên trở nên càng tiều tụy và già nua, ánh mắt vẫn có thần, chẳng qua mất đi nhiệt tình, tỏ ra bình tĩnh mà sâu thẳm.