- Chuyện của Thiệu Khiêm nhờ công Lập Hằng và Bất Nhị, các ngươi ở, hắn cũng dễ chịu một chút. Nghe nói Lập Hằng uống rượu quá độ, ta đã sai nha hoàn chuẩn bị trà sâm, chốc nữa Lập Hằng hãy uống một ít . . .
Trò chuyện đôi câu, đám người cùng ngồi trong phòng, nghe tiếng động loáng thoáng từ bên ngoài truyền vào. Về những người ở ngoài đường chủ động lại đây phúng viếng Tần Thiệu Hòa, Tần Tự Nguyên biểu thị cảm tạ Ninh Nghị, trong hai, ba ngày này Trúc Ký dốc hết sức tuyên truyền, nên mới tổ chức được như vậy.
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Người đã chết rồi, Tần huynh chắc hẳn sẽ không quá để ý việc này. Chẳng qua dư luận bên ngoài nửa khen nửa chê, ta chỉ là . . . tìm được chuyện có thể nói, cân bằng một chút, đều là lòng ích kỷ thôi, khó mà tranh công.
Tần Tự Nguyên lắc đầu phản bác:
- Dù thế nào thì trong số người đến thăm hắn cũng có người thật lòng, hắn đã ra đi, thu một phần thiệt tình coi như được chút an ủi. Mặt khác, việc tìm tăm tích của Chiêm Mai ở Thái Nguyên cũng là nhờ người dưới tay Lập Hằng phản ứng nhanh chóng, nếu có thể tìm được . . . thì tốt rồi.
Lão nhân lời nói ngắn gọn, Ninh Nghị cũng gật đầu. Thật ra, tuy rằng Ninh Nghị phái người đi tìm kiếm nhưng chưa tìm được, biết an ủi thế nào đây.
Mọi người im lặng một lúc, Giác Minh nói:
- Hy vọng việc này qua đi, trong cung sẽ hơi cố kỵ một chút.
Nghiêu Tổ Niên cũng gật đầu.
Tuy tin muốn động Tần gia là từ trong cung truyền tới, đám người Thái Kinh dường như đã bày sẵn tư thế, nhưng lúc này Tần gia ra một anh hùng hy sinh cho quốc gia, có lẽ bàn tay từ bên cạnh sẽ vươn ra chậm hơn, muốn xuống tay với Tần Tự Nguyên cũng phải cố kỵ rất nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân Ninh Nghị làm tuyên truyền.
Sau đó mọi người trò chuyện đôi câu sống động không khí, Giác Minh ở một bên cười nói:
- Nghe nói hôm qua Vương Phủ lại phái người đến tìm Lập Hằng?
Vẻ mặt Ninh Nghị bình tĩnh, nhếch mép cười nhạo:
- Qua mấy ngày sẽ tham gia tiệc tối.
Nghiêu Tổ Niên khẽ cười nói:
- Dù sao đều có lợi, lúc lão phu còn trẻ cũng từng như vậy.
Sau đó Nghiêu Tổ Niên lại hỏi:
- Tần lão thì sao? Cũng thế chứ?
Tuy rằng đáy mắt bi thương, nhưng lúc này Tần Tự Nguyên cười nói:
- Đúng rồi, lúc thiếu niên đắc ý đã mấy chục năm. Tể tướng lúc ấy là Hầu Khánh Cao Hầu đại nhân, nâng đỡ ta rất nhiều.
Bọn họ đều là nhân kiệt đương thời, lúc trẻ tuổi tạm lộ mũi nhọn, sớm trải qua quen thuộc loại sự tình này, nhưng tùy theo thân phận, địa vị lên cao thì ít gặp hơn.
Văn Nhân Bất Nhị ở một bên nói:
- Ta thì rất muốn biết Thái thái sư đã nói những gì với Lập Hằng.
Ninh Nghị không kiêng dè, hắn nhìn thẳng Tần Tự Nguyên:
- Ngồi mà nói suông, âm thầm lôi kéo, có thế thôi.
Trên thực tế, ngay lúc đó Ninh Nghị mới nhận được tin Thái Nguyên bị chiếm đóng, sau đó hắn đi thái sư phủ, Thái Kinh cũng vừa lúc thu được. Sự tình đụng vào với nhau, không khí vi diệu, Thái Kinh có nói vài câu, Ninh Nghị cũng chuyển đạt lại cho Tần Tự Nguyên:
- Thái thái sư nói, Tần tướng đọc sách viết văn, huy hoàng cao luận, nhưng một là lập luận sửa sang quy củ đạo lý lấy văn nhân cầm quyền, hai là Vũ triều hiện giờ còn trong mưa gió, hắn phải chính danh cho quân nhân. Văn nhân võ giả đều muốn nổi bật thì biết lấy quyền lực từ đâu ra? Đại khái là vậy.
Giọng điệu của Ninh Nghị bình tĩnh, ánh mắt Tần Tự Nguyên không dao động, những người khác hơi trầm mặc, Văn Nhân Bất Nhị khẽ hừ một tiếng. Lại qua một lúc, Ninh Nghị cũng lắc đầu.
- Nói thật một câu, xong việc lần này, nếu tướng phủ không tiếp tục nữa thì ta muốn dứt ra.
Mọi người nhướng mày, Giác Minh ngồi thẳng dậy:
- Dứt ra đi đâu? Không ở lại kinh thành à?
Nghiêu Tổ Niên nhíu chặt chân mày:
- Lập Hằng rất có triển vọng, vậy mà đã tâm ý nguội lạnh rồi sao?
Quan trường Vũ triều thường có chuyện khi lên khi xuống. Lần này tuy rằng sự tình nghiêm trọng, đối với nhiều người thì mấy phen đau thấu tim gan, nhưng dù Tần lão bị bãi quan thậm chí bị ghi tội, quốc gia gặp nạn ngay trước mắt, còn trẻ còn khỏe còn được nhiều bên ưu ái như Ninh Nghị thì chung quy vẫn có thể làm được nhiều điều, bởi vậy hắn đòi đi, Nghiêu Tổ Niên và Giác Minh ngược lại cảm thấy đáng tiếc.
Về việc muốn rời đi, trước đó Ninh Nghị chưa từng nói cho mọi người, giờ hắn mở miệng, đám người Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh, Văn Nhân Bất Nhị đều hơi bất ngờ.
Trong nhóm người của Tần phủ, Nghiêu Tổ Niên đã lớn tuổi, nhìn quen quan trường chìm nổi; Giác Minh trước khi xuất gia chính là hoàng tộc, mặt ngoài hắn làm người trung gian giật dây du thuyết mấy người giàu có ở rỗi, lần này cho dù thế cục xao động thì hắn vẫn có thể ung dung trở lại, cùng lắm là về sau giữ kẽ một chút, không thể phát huy sức nóng ra. Nhưng hắn là người Chu gia, vẫn luôn không buông bỏ triều đình này được. Văn Nhân Bất Nhị là một trong các đệ tử thân truyền của Tần Tự Nguyên, dính líu quá sâu, ít có người đến xúi giục hắn.
So sánh thì không gian cho Ninh Nghị xoay sở lớn hơn nhiều. Đồng Quán, Thái Kinh lần lượt đưa cành ô- liu, dù lúc này chịu chút bực bội vô cớ nhưng kế tiếp có thể đi bất cứ đâu trong thiên hạ. Sự nghiệp của Tần gia dù bị chèn ép, nhưng lúc gặp nguy cơ, không đến mức bị suy sụp thì buông tay mặc kệ.
Đương nhiên, ở quan trường nhiều năm, mọi người cũng thấy nhiều người trẻ tuổi gặp trắc trở thì nản không làm nữa. Nhưng Ninh Nghị có bản lĩnh lớn, tâm tính khác với người thường, hắn muốn dứt ra khiến người cảm thấy đáng tiếc.
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
“Trước kia đọc tạp chí truyền kỳ, từng xem một câu chuyện kể về một tên côn đồ trong kỹ viện Dương Châu, đến kinh thành, làm một phen việc lớn vì nước vì dân . . .
Lúc này ở phòng ngoài túc trực linh cữu, bầu không khí bi thương, tâm trạng của mấy người phẫn uất, nhưng đã ngồi vào đây nói chuyện tán gẫu, ngẫu nhiên cũng còn nở nụ cười đôi chút, trong nụ cười của Ninh Nghị mang theo một chút trào phúng và mệt mỏi. Mọi người đợi nghe Ninh Nghị nói tiếp, nhưng hắn lại ngập ngừng.
- Nói đến tên côn đồ này ở Dương Châu là một kẻ trộm lười biếng làm, thích nghe kể chuyện nhất, mến mộ sự tích của hào kiệt lục lâm. Ngày nọ, hắn thật sự gặp gỡ phản tặc lục lâm.
Ninh Nghị dùng ngữ khí bình thản kể ra câu chuyện đó, tự nhiên chỉ nói đại khái. Hắn kể tên côn đồ và phản tặc dây dưa, sau đó bất ngờ kết nghĩa, tuy phản tặc coi thường tên côn đồ nhưng cuối cùng cũng mang theo vào kinh thành, mục đích là vì ở kinh thành chạm mặt với người để cùng làm việc, nào ngờ ma xui quỷ khiến gặp gỡ thái giám già thâm tàng bất lộ ra từ trong cung.
- Thế là hắn thay thế thân phận của thái giám nhỏ, thái giám già mắt bị mù nên không xem thấu hắn. Hắn ở trong cung ngày ngày tìm cách ra ngoài, nhưng cung cấm nghiêm ngặt, đâu dễ đi ra. Ngày nọ, thái giám quản sự trong cung sai hắn đi dọn dẹp thư phòng, hắn bắt gặp mười mấy thái giám nhỏ tụ tập đánh nhau.
- Ma xui quỷ khiến, hắn và hoàng đế nhỏ thành tình nghĩa như huynh đệ. Về sau có hoàng đế nhỏ chống lưng, đại sát bốn phương, mọi chuyện suôn sẻ thuận lợi.