Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Sáng tác gì đó là chuyện của các ngươi. Ta đi phía nam, lại kinh doanh Trúc Ký, hiệu sách tư thục, ta có chút hứng thú làm mấy chuyện này. Ta sẽ in bộ sách của tướng gia, nếu Niên công, đại sư có sáng tác gì thì có thể gửi để ta kiếm chút bạc. Thật ra thiên hạ này là thiên hạ của mọi người, ta đi, chư vị rút, nhưng sao biết những người khác không thể chống dậy nó? Có lẽ chúng ta đã quá tự đại.
Nghiêu Tổ Niên cười nói:
- Chỉ mong như thế. Đến lúc đó, dù chỉ làm một ông cụ nhàn tản ở nhà thì lòng cũng yên.
Giác Minh dặn dò:
- Nhưng thế cục kinh thành vẫn chưa sáng tỏ, dù Lập Hằng muốn rút chỉ e không dễ dàng. Bị nhóm người Thái thái sư và Đồng vương gia xem trọng, bây giờ muốn rút cũng khó, Lập Hằng nên suy nghĩ kỹ.
- Ta biết.
Giác Minh nói:
- Nếu việc này đã quyết định, chúng ta còn chút sức thì tự nhiên nên giúp đỡ Lập Hằng. Thôi, không đi đường bộ được thì cưỡi bè tre lênh đênh trên biển*. Chỉ cần bảo trọng, ngày sau sẽ còn gặp lại.
(*) Đạo không được, thừa phù phù vu hải: Lời Khổng Tử nói với đệ tử trong ‘Luận ngữ – Công Dã Trường’, có nghĩa là cách nghĩ này không thể thực hiện được thì đổi phương pháp khác.
Bọn họ xoay quanh những chuyện này trò chuyện một lúc nữa. Quan trường chìm nổi, quyền lực phập phồng, khiến người than thở, nhưng đối với đại nhân vật thì là chuyện thường ngày. Có cái chết của Tần Thiệu Hòa, Tần gia không đến mức bị dồn ép chặt chẽ, kế tiếp, dù Tần Tự Nguyên bị bãi chức, bị chỉ trích thì luôn sẽ có cơ hội lên lại. Dù không thể vực dậy thì trước mắt trừ tiếp thụ và tiêu hóa việc này ra, có thể làm sao bây giờ? Mắng mấy câu trời bất công, triều đình hắc ám, mượn rượu tiêu sầu, ngoài ra có thể thay đổi được cái gì?
Dù sao trước mắt không phải thời cho quyền thần làm mưa làm gió, trên triều đường có nhiều thế lực, nếu hoàng đế muốn cướp vị trí của Thái Kinh thì Thái Kinh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chịu đựng.
Hôm nay cúng Tần Thiệu Hòa xong thì sắc trời đã hơi sáng, Ninh Nghị trở về Trúc Ký, ngồi trên nóc lầu, nhớ lại những chuyện một đường đã trải qua. Từ mùa xuân Cảnh Hàn năm thứ bảy đến thời đại này cho tới bây giờ vừa đúng bảy năm, từ một người ngoài đến dần dấn sâu vào thời đại này, hơi thở của thời đại thấm nhuần trong thân thể của hắn.
Theo Giang Ninh đến Hàng Châu, từ Tiền Hi Văn đến Chu Đồng, Ninh Nghị vì lòng trắc ẩn mà lên bắc, vốn định làm chút chuyện, nếu không làm được thì thôi, sẽ dứt ra rời đi. Với sự nhận thức xã hội hắc ám của hắn, trong lòng hắn cũng có chuẩn bị sẽ gặp lực cản như thế nào, nhưng khi ở trong vòng rồi thì vẫn không kiềm được muốn làm càng nhiều càng tốt hơn, vì vậy mà nhiều lúc Ninh Nghị dồn hết mạng sống và những gì mình có ra, muốn giết ra một con đường. Trên thực tế, đây đã là hành vi vượt rào cản quá xa so với ý tưởng ban đầu của hắn.
Trong tính toán ban đầu, hắn muốn làm chút sự tình, là tuyệt đối không thể nguy hại cho người nhà, song song đó, tuyệt đối sẽ không liên lụy mạng sống của bản thân.
Nếu hết thảy thật sự có thể làm được thì đúng là một việc tốt. Bây giờ nhớ lại những thứ này, mỗi khi Ninh Nghị nhớ lại kiếp trước, hắn làm hỏng khu vực khai phá, lập ý từng sáng sủa cuối cùng vặn vẹo đường đi của hắn. Còn ở đây, hắn tự nhiên sử dụng nhiều thủ đoạn phi thường nhưng ít nhất con đường chưa từng rẽ lối, dù viết xuống tiểu sử cũng cảm thấy đủ để an ủi người đời sau.
Nếu có thể làm được thì thật là một việc hoàn mỹ.
Nhưng mà, đời người tám chín phần mười là không như ý. Lúc Vân Trúc muốn làm việc, Ninh Nghị dặn dò rằng đừng quên tấm lòng ban đầu, bây giờ ngoái đầu lại nhìn, nếu không đi tới được nữa thì buông tay thôi. Thật ra từ lúc mấy năm trước, Ninh Nghị lấy tâm trạng người xem suy tính những chuyện này thì đã nghĩ tới kết quả như vậy, nhưng càng dấn sâu vào càng dễ quên khuyên bảo lúc tỉnh táo.
Nhưng còn việc hứa với Hồng Đề vẫn chưa làm được, thôi thì về sau thực hiện vậy.
Còn bên này, cứ nhàn nhã bình an.
Một bên đã thất thế, kế tiếp là chờ hoàng đế và đoạt quyền phân tranh trên triều đình, chuyện kế tiếp phức tạp, nhưng phương hướng cũng đã định ra rồi. Tướng phủ sẽ làm chút động tác tự bảo vệ mình, nhưng toàn bộ cục diện đều sẽ không khiến người dễ chịu, đối với những việc này, trong lòng đám người Ninh Nghị đã chuẩn bị tinh thần, điều hắn cần làm là trong quá trình tách riêng Mật Trinh Tư và Trúc Ký thì cố gắng hết sức giữ lại một phần thật sự hữu dụng trong Trúc Ký.
Nếu đã quyết định rời đi, có lẽ sẽ không quá khó khăn.
Ninh Nghị phỏng chừng như vậy.
Lịch sử phát triển như dòng nước xiết cuồn cuộn, nếu về sau ngoái lại nhìn chuyện cũ, nếu mọi thứ hiện giờ đúng như suy đoán của đám người Ninh Nghị, Tần Tự Nguyên thì có lẽ khoảng thời gian sau người Kim vẫn đến, thậm chí lâu hơn nữa, Mông Cổ sẽ nổi lên, vị ma đầu tên là Thành Cát Tư Hãn Thiết Mộc Chân vẫn sẽ cưỡi ngựa sắt vung giáo dài quét ngang thiên hạ, sinh linh đồ thán, nhưng trong thời gian này, số phận của Vũ triều có lẽ sẽ thay đổi đôi chút, hoặc là kéo dài tính mệnh vài năm, hoặc thành lập cơ sở chống cự.
Nhưng mà cho dù đại triều không thay đổi thì vẫn có từng đóa bọt sóng ngoài ý muốn va chạm trong nước lũ, dâng lên. Khoảng tháng ba, tháng tư trong năm nay, tùy theo thế cục phát triển tiếp, xảy ra các việc khiến người cảm thấy có chút tim đập chân run. Mà hệt như lúc tướng phủ hào hùng vươn lên thì ý đồ của hoàng đế đột nhiên thay đổi mang đến bất ngờ, khi một vài ý nghĩ xấu xa thường xuyên manh nha, đám người Ninh Nghị mới giật mình nhận ra ý nghĩ xấu đó đã đen đặc, đánh giá lúc trước của bọn họ còn đơn giản lắm.
Sóng biển vỗ đá ngầm, dòng nước ầm ầm tách ra.
Giây phút đó, ánh hoàng hôn rực rỡ như vậy, sau đó là đêm dài thăm thẳm gót sắt đạp rầm rập, giáo dài rợp trời, Tu La chém giết, thương long máu tươi, lửa nghiệp cháy lan, muôn vàn sinh linh chốn nhân gian rơi vào địa ngục.
Tia nắng cuối cùng vụt tắt từ cuộc đọ sức giằng co này.