Cảnh Hàn năm thứ mười bốn, mùa xuân, giữa tháng ba, mưa xuân âm trầm buông xuống Long Thành Thái Nguyên.
Tia chớp ngẫu nhiên xẹt qua chiếu sáng đường nét sụp đổ vụn vỡ của tòa thành tàn phế dưới màn đêm, dù ở trong mưa thì nó vẫn cháy đen hoàn toàn. Trước khi đó, dấu vết người Nữ Chân đốt lửa đồ sát trong thành dày đặc đến mức không thể tẩy rửa. Vì bảo chứng tất cả người trong thành đều bị tìm ra, người Nữ Chân không kiêng nể gì cướp đoạt và cướp bóc, sau đó đốt lửa từng con phố lan khắp thành, trong phế tích, đập vào mắt là xác chết nằm la liệt, sông hộ thành, quảng trường, chợ, mỗi một chỗ miệng giếng, các phòng ốc đều là trạng thái chết thê thảm. Tử thi tụ tập, nước quanh Thái Nguyên cũng đen ngòm.
Mùi xác thối nồng nặc tràn ngập trên vùng trời quanh Thái Nguyên.
Nếu là thi nhân, ca giả đa sầu đa cảm có lẽ sẽ nói lúc này rơi mưa xuân giống như ông trời cũng thấy gai mắt, đang tẩy rửa tội ác của trần gian.
Nhưng trên thực tế cũng không phải.
Nhạn Môn Quan, nhiều nô lệ quần áo tả tơi bị xua đi giống như heo chó đi qua cửa ải, ngẫu nhiên có người ngã xuống liền bị binh sĩ Nữ Chân đến gần vung lên roi da vừa quất vừa quát mắng, hoặc là trực tiếp rút đao giết chết.
Thái Nguyên bị cướp bóc, ánh đao vung suốt mười ngày trời, bắt được tù bình trong tòa thành phế này không còn nhiều như mong muốn. Nhưng không sao, từ lúc hạ mệnh lệnh mười ngày không ngừng đao thì Thái Nguyên chỉ là đạo cụ giải tỏa lòng quân đối với Tông Hàn, Tông Vọng. Đã mò rõ chi tiết của Vũ triều, Thái Nguyên đã bị hủy, ngày khác kéo đến nữa, lo gì thiếu nô lệ.
Đồ sát mười ngày qua đi, cư dân may mắn sống sót trong thành Thái Nguyên không còn lại được một phần mười, nhưng vẫn có trên vạn người, sau khi trải qua hành hạ và ngược đãi thảm vô nhân đạo thì bị xua đi phương bắc. Những người này đa số là nữ nhân, xinh đẹp trẻ tuổi thì lúc ở trong thành đã chịu nhiều vũ nhục, sức khỏe yếu chút đã chết, còn ráng chống được thì hoặc là bị binh sĩ xua đi, hoặc bị trói trên xe trâu dê quay về bắc, trên đường đi bị binh sĩ Nữ Chân hành hạ thỏa thích, mỗi ngày đều có xác chết sau đó bị lăng nhục tả tơi thì bị đội ngũ ném xuống dọc đường.
Cho dù may mắn chống được đến Nhạn Môn Quan, chờ đợi bọn họ cũng chỉ là vô cùng vô tận hành hạ và khuất nhục. Đa số bọn họ chết trong vòng một năm sau đó, sau khi rời khỏi Nhạn Môn Quan, cơ hồ không có một người nào có thể quay về bước trên mảnh đất Vũ triều khi mình còn sống.
Mưa vẫn đang rơi.
Phương nam, cách Thái Nguyên trăm dặm, một trấn nhỏ tên là Đồng Phúc, bầu trời đen tối trong cơn mưa nhỏ hạt.
Người Nữ Chân đến, cướp bóc nhiều thành trấn gần Thái Nguyên, khi đến trấn Đồng Phúc thì mới giảm bớt hoành hành. Lúc tuyết lớn phong núi, cư dân ở trấn nhỏ run cầm cập trốn trong thành vượt qua một mùa đông, lúc này thời tiết biến ấm, nhưng vẫn chưa có thương lữ từ nam đến bắc, bởi vì cư dân trong thành còn phải đi làm nông, đốn củi, hái chút quả rừng mùa xuân đỡ đói, bởi vậy trấn nhỏ trong thành vẫn chỉ cẩn thận mở nửa bên, từ binh sĩ trong lòng thấp thỏm trông chừng ít ỏi người ra vào.
Nữ Chân đang đồ sát Thái Nguyên, sợ bọn họ đồ sạch Thái Nguyên rồi vẫn không cam lòng, quay về giết nữa thì đúng là sinh linh đồ thán.
Trong mưa bụi, một tên lính thủ thành thấy có mấy dân trấn từ ngoài thành vội vàng đi tới, che miệng mũi như đang tránh né cái gì, binh sĩ kia giật nảy mình định đóng kín cửa thành, chờ dân trấn đến gần mới nghe được họ nói:
- Bên kia . . . có người kỳ quái!
- Không biết là người nào, e rằng lục lâm hảo hán!
- Hôi rình, cõng xác chết!
Cõng xác chết trong ngày mưa? Đây là kẻ điên chăng? Binh sĩ thầm rùng mình, nhưng bởi vì chỉ có một người lại đây, hắn hơi yên lòng, cầm trường thương đứng chờ, qua một lúc, quả nhiên có một bóng dáng theo trong mưa đến.
Bóng dáng kia cưỡi ngựa, bước chân không nhanh. Nam nhân khoác áo choàng màu đen, trên người quần áo tả tơi, hiển nhiên bị thương, trong tay cầm một cây gậy, sau lưng cõng một bao vải đen to không biết chứa những thứ gì. Ngửi kỹ thì trong mưa phùn, không khí loáng thoáng có mùi hôi. Binh sĩ không thấy rõ bộ dạng của người kia, mơ hồ cảm thấy giống như quỷ quái.
Binh sĩ phồng lên can đảm mới dám lên tiếng:
- Ngươi là ai? Từ đâu đến?
Bóng dáng kia hơi lảo đảo, rồi mới chắp tay đáp một câu:
- Người lục lâm, đến từ Thái Nguyên.
- Thái . . . Thái Nguyên?
Binh sĩ thầm rùng mình:
- Thái Nguyên, sớm bị chiếm đóng, không . . . không lẽ ngươi là thám tử Nữ Chân? Ngươi . . . ngươi cõng cái gì?!
- Tại hạ không phải thám tử, thành Thái Nguyên, đại quân Nữ Chân đã rút lui, ta . . . ta hộ tống đồ đến.
- Là cái gì? Ngươi đợi đã, không được tới gần!
Người kia suy yếu trả lời:
- Đầu người.
Nghe binh sĩ hét lớn, người này ghìm lại con ngựa gầy dưới thân, sau đó lao xuống. Hắn cõng bao đồ màu đen đứng tại đó, thân hình cao hơn binh sĩ kia một cái đầu, hơi vạm vỡ, nhưng quần áo trên người tả tơi, rách rưới như bị vũ khí bén cắt, trong người cũng bao băng vải ô uế.
Lúc này trên dưới thành có nhiều người nhô đầu ra nhìn bộ dạng của hắn, nghe hắn nói hai chữ đầu người thì hết hồn. Bọn họ ở khu vực ngoài rìa người Nữ Chân tùy thời kéo đến, sớm lo âu hoảng hốt, sau đó thấy người kia chậm rãi buông cái bao xuống.
- Lúc người Nữ Chân đồ Thái Nguyên thì treo đầu ở cửa thành, đại quân Nữ Chân rút về bắc, ta đi lấy xuống, một đường xuôi nam. Quanh Thái Nguyên tuy ít người Nữ Chân nhưng ta vẫn bị mấy người phát hiện, một đường giết tới đây.
Thân thể của hắn yếu ớt, chỉ giải thích vết thương trên người mình, nhưng lời thốt ra, mọi người xáo động, đều nhìn phương xa. Binh sĩ càng nắm chặt trường mâu, buộc nam nhân áo đen lui về phía sau một bước.
Nam nhân tạm dừng một lúc, nhẹ buông bao xuống đất:
- Thám báo Nữ Chân sớm bị ta giết chết, nếu các ngươi sợ thì ta không vào thành, nhưng những người này . . .
Hắn buông gậy, quỳ xuống đất, mở cái bao ở trước mặt ra, thò tay vào nâng lên một cục gì đó dính đầy chất lỏng đặc, dơ dáy khó nhận biết đó là cái gì, hắn chậm rãi đặt nó ở trước cửa thành, sau đó lại nâng một cục khác, nhẹ nhàng buông xuống.
Những người này sớm bị giết chết, đầu người treo trên cửa thành Thái Nguyên, gió thổi nắng chiếu, đã sớm thối rữa. Nam nhân dùng bao đen hơi ngăn cách, lúc này mở ra thì bốc mùi tanh tưởi không chịu nổi, nhưng từng quả đầu người bày ra đó dường như có sức hút khiếp người. Binh sĩ thụt lùi một bước, chân tay luống cuống nhìn cảnh này.
- Những người này là trung thần nghĩa sĩ chết vì thủ Thái Nguyên, ta bị thương không nhẹ, không thể đưa xa hơn được, nên đành làm phiền chư vị. Máu nóng của trung thần, chỉ cầu không để bọn họ hóa thành . . . cô hồn dã quỷ.
Người kia chậm rãi nói xong, rốt cuộc đứng lên, ôm quyền, lui về mấy bước, lên ngựa rời khỏi.
Phía trước trấn Đồng Phúc, ánh sáng sấm mùa xuân xẹt qua chiếu sáng, có tổng cộng bảy quả đầu người bày ở đó, thối rữa thời gian dài khiến da thịt trên mặt họ đã thối nát, phần lớn mất con mắt, không còn ai nhận được trong số họ ai là ai, chỉ còn lại từng hốc mắt trống rỗng đáng sợ đối diện cửa thành, hướng về phía nam.
Qua thật lâu mới có người nhận mệnh lệnh từ quan trên, ra khỏi thành đi tìm nghĩa sĩ đưa đầu đến.