. . .
Ngoài quân doanh thành Biện Lương, trời âm u.
Một khoảnh đất trong doanh địa, mấy trăm quân nhân đang luyện tập võ nghệ, ánh đao bổ ra, trật tự như một, cùng với ánh đao mạnh mẽ gió rít là bài hát nghe hơi kỳ lạ.
- Khói bốc lên cao, nhìn về phương bắc giang sơn! Cờ rồng phấp phới, ngựa hí vang, kiếm khí như sương! Lòng như nước Hoàng Hà cuồn cuộn! Trong hai mươi năm tung hoành, ai có thể đối kháng lại . . .
- Hận đến mức điên, đao dài chỉ về phía nào* . . .
Trong tiếng ca kỳ quái này, Ninh Nghị đứng trước bệ gỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn khu vực tập luyện này, xung quanh sân tập đứng đầy quân nhân, mọi người hát bè theo. Đã lâu rồi Ninh Nghị không đến nơi này, mọi người hơi hưng phấn.
Ninh Nghị không ngờ bài hát như vậy sẽ vang lên trong quân doanh, hơn nữa nghe vào lúc này thì tâm trạng hơi phức tạp.
Lúc ở Hạ Thôn, bọn họ từng suy xét tìm vài bài quân ca khảng khái, đây là đề nghị của Ninh Nghị, về sau lựa chọn bài này. Nhưng lẽ tất nhiên, lời bài hát tùy tính kiểu này còn hơi ít người biết, Ninh Nghị chỉ cho vài người bên cạnh mình nghe, về sau lưu truyền đến quan quân cao tầng đúng là gây bất ngờ, theo sau bài hát hơi thông tục này lan truyền trong quân doanh.
Mọi người vừa hát vừa múa, chờ khi hát xong nguyên bài thì các đội dừng lại đều nhịp, nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng yên lặng nhìn bọn họ, qua một lúc, trong đội ngũ ở bên cạnh vây xem có một tiểu hiệu không kiềm được, giơ tay nói:
- Báo! Ninh tiên sinh, ta có lời muốn hỏi!
Ninh Nghị nhìn thoáng qua người này, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hỏi đi.
- Tiên sinh, Tần tướng quân có phải là bị gian thần hãm hại, không thể trở về?!
Câu hỏi này làm đám binh sĩ xôn xao, thấy Ninh Nghị không trả lời, lại có người phồng lên can đảm hỏi:
- Ninh tiên sinh, chúng ta không thể đi Thái Nguyên phải chăng là vì trong kinh có người làm khó dễ!
Theo sau có người nói:
- Chắc chắn là tại Thái Kinh . . .
Không ai dám tiếp câu này, mọi người nhìn người kia rồi nói:
- Ninh tiên sinh, nếu có chuyện gì khó xử thì tiên sinh cứ nói ra đi!
- Đúng rồi, tuy thân phận của chúng ta thấp hèn nhưng cũng muốn biết!
- Chúng ta thề sống chết quyết không chung chạ với kẻ gian!
Trong quân doanh tình cảm quần chúng hùng dũng, trong khoảng thời gian này tới nay tuy rằng Võ Thụy Doanh bị quy định mỗi ngày luyện tập trong quân doanh không được ra ngoài, nhưng mà quan quân cao tầng, trung tầng thậm chí tầng dưới cùng đa số âm thầm mở họp liên lạc, nghị luận tin tức trong kinh. Tuy quan quân cao tầng cảm thấy tình hình lúc này không ổn, nhưng đều đứng hiên ngang, không xen vào. Ninh Nghị đứng yên ở đó lâu thật lâu, mọi người ngừng hỏi thăm, không khí chùng xuống.
Mãi cho đến lúc này, Ninh Nghị mới phất tay gọi mọi người đến, đưa tờ giấy cho người đó:
- Đây là . . . tin tức của thành Thái Nguyên, ngươi hãy đọc ra tiếng, đọc cho mọi người cùng nghe.
Đám người trong kinh sớm biết tin thành Thái Nguyên bị chiếm đóng, sau đó bị đồ sát, trong quân doanh đương nhiên cũng biết, người kia hơi ngẩn ra, tiếp đó đứng ở đó, cúi đầu lớn tiếng đọc ra.
- Ngày hai mươi lăm tháng hai, thành Thái Nguyên bị phá, Tông Hàn hạ lệnh mười ngày không ngừng đao trong thành Thái Nguyên, sau đó, bắt đầu đồ sát thảm vô nhân đạo quy mô lớn, người Nữ Chân đóng kín cửa thành bốn phương, từ tứ phía . . .
Tin tức của Mật Trinh Tư tỉ mỉ hơn tuyến báo bình thường, trong đó trình tự đồ sát trong thành Thái Nguyên, các loại sự kiện giết người, cái gì có thể ghi lại được thì hoặc nhiều hoặc ít đều viết, người chết như thế nào, nữ nhân bị hãm hiếp như thế nào, nô lệ bị xua đến phía bắc như heo chó bò dê như thế nào, tình cảnh sau cuộc đồ sát ra sao, đều cố gắng hết sức bình tĩnh lạnh lùng ghi chép lại. Mọi người đứng ở đó, nghe mà da đầu tê dại, có người nghiến chặt răng.
Ninh Nghị đột nhiên xen lời:
- Bài đó hát như thế nào? Khói bốc lên cao, nhìn về phương bắc giang sơn! Cờ rồng phấp phới, ngựa hí vang, kiếm khí như sương! Lòng như nước Hoàng Hà cuồn cuộn! Ha, trong hai mươi năm tung hoành, ai có thể đối kháng lại! Hát đi chứ!
Mọi người ngẩn người, Ninh Nghị đột nhiên rống to:
- Hát!!!
Ở đây đều là binh sĩ bị huấn luyện nghiêm ngặt, nghe lời há miệng hát:
- Khói bốc lên cao . . .
Nhưng làn điệu rõ ràng trầm thấp rất nhiều, khi hát đến đoạn trong hai mươi năm tung hoành thì âm thanh cứ xuống thấp dần.
Ninh Nghị giơ tay đè không khí:
- Dừng ở đây.
Ninh Nghị hít sâu, xoay người đi lên bục gỗ ở đằng sau chờ đợi tướng lĩnh tuần tra, giơ tay lau miệng mũi:
- Bài hát này không chính quy, ban đầu nói muốn dùng nó thì thật ra ta không thích, nhưng không ngờ các ngươi thích, vậy cũng tốt. Nhưng quân ca phải có quân hồn, cũng cần giảng đạo lý. Trong hai mươi năm tung hoành, ai có thể đối kháng lại . . . ha, bây giờ chỉ có hận đến mức điên mới hợp với các ngươi. Nhưng ta hy vọng các ngươi ghi nhớ cảm giác này, ta hy vọng hai mươi năm sau, các ngươi đều có thể đường đường chính chính hát lên bài này.
Ninh Nghị tạm dừng rồi nói tiếp:
- Còn về Tần tướng quân, hắn tạm thời không trở về, có mấy người khác đến tiếp nhận các ngươi, ta cũng sẽ quay về. Gần đây xem tin tức của Thái Nguyên khiến tâm trạng không vui, nhưng hôm nay nhìn thấy các ngươi, ta rất vui mừng.
Ninh Nghị quét mắt đám người đứng ở phía trước, sau đó nhấc chân rời đi. Đám đông xáo động.
Có quan quân ở bên cạnh Ninh Nghị hô lên:
- Tập thể đứng nghiêm!
Đám quân nhân đều sợ hãi đứng thẳng. Nhưng khi Ninh Nghị đi về phía trước, ngày càng nhiều người hội tụ lại, dường như muốn chặn đường đi.
Có người hô to:
- Có phải trong triều ra gian thần không?
Có người la:
- Gian thần làm mưa làm gió, bệ hạ không có lý nào không biết!
- Ninh tiên sinh không thể bỏ lại chúng ta!
- Cho Tần tướng quân trở về đi!
- Kẻ nào làm khó dễ thì giết kẻ đó!
Các loại âm thanh hùng dũng ập đến, Ninh Nghị ngừng bước chân, đột nhiên hô:
- Đủ rồi!
Âm thanh kia theo nội lực truyền ra, bốn phương thế này mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Ninh Nghị nói:
- Ta có việc của ta, các ngươi cũng có việc của các ngươi. Hiện tại ta đi làm việc của ta, các ngươi làm việc của các ngươi. Đó mới là lẽ phải, các ngươi đừng ở đây bày ra bộ dáng bịn rịn như cô nương nữa, tránh ra cho ta!
Trong quân doanh, mọi người chậm rãi tránh đường. Khi Ninh Nghị đi đến rìa doanh địa, nhìn thấy gần đó có một đội ngũ vẫn ngay ngắn trật tự và nữ nhân đứng một bên, hắn mới nhẹ gật đầu hướng đối phương.
Hồng Đề cũng gật đầu.
Trời âm u như sắp có mưa.