. . .
Tùy theo tin người Nữ Chân rút khỏi Thái Nguyên quay về bắc chính thức được xác nhận, trong thành Biện Lương cũng bắt đầu nhiều sự thay đổi.
Ngày hôm sau, võ trạng nguyên La Thắng Chu dưới trướng Đàm Chẩn chính thức nhận thay vị trí của Tần Thiệu Khiêm, điều nhiệm Vũ Thắng quân, đây chỉ là việc nhỏ không ai biết. Cùng ngày, hoàng đế Chu Triết phát tội kỷ chiếu* hướng thiên hạ, song song đó hạ lệnh điều tra kỹ và quét sạch hệ thống quan viên lúc này, trong kinh dân chúng phấn chấn.
(*) Tội kỷ chiếu: Vua phát chiếu thư tự nhận lỗi của chính mình.
Biết sai có thể sửa, đây là khởi đầu phấn chấn.
. . .
Tuyết đọng mùa đông đã hoàn toàn hòa tan, mưa xuân nhẹ rơi lặng lẽ tưới vật.
Giữa tháng ba, tùy theo người Nữ Chân rốt cuộc từ Thái Nguyên rút về phía bắc, đất nước trải qua nhiều đau xót cũng bước tiếp từ cú đập vào đầu quá đau này. Thành Biện Lương, cục diện chính trị tầng trên có nhiều thay đổi, giống như nước băng sau khi bị mùa xuân hòa tan, từ những dòng chảy nhỏ dần hợp thành sông nước cuồn cuộn, theo hoàng đế phát tội kỷ chiếu, các loại thay đổi lúc trước âm thầm tích súc, các loại khích lệ lúc này chính thức xác định.
Các loại phong thưởng cho quan viên, quân đội có công trong trận chiến tranh này đều đã xác định, chắc chắn. Trong ngoài kinh thành, ưu đãi và trợ cấp đối với rất nhiều người chết cũng đã lần lượt công bố và thực hành. Quan trường kinh thành vừa xao động vừa nghiêm ngặt, một ít tham quan ô lại lúc này đã bị tra xét ra, ít nhất đối với dân chúng bình thường, thậm chí là kẻ sĩ, học trò của kinh thành lúc này thì đau xót do Nữ Chân xuôi nam mang đến, triều đình Vũ triều đang vực dậy, điều chỉnh lại, các sự kiện khiến người vui mừng và cảm động.
Cục diện chính trị được quét sạch, cộng thêm kinh thành bị vây cả một mùa đông, lúc này nhiều tiểu thương, lữ khách vào nam ra bắc tuôn vào, trong một chốc, không khí trong kinh thành dào dạt sức sống. Đám văn nhân vẫn mở hội thơ, chủ đề đa số đổi thành biết nhục rồi thì dũng cảm lên, tinh thần hăng hái phấn chấn, xen lẫn thơ từ công kích sự tàn bạo của người Nữ Chân, khiển trách chúng giống như cầm thú heo chó. Một số đại văn hào lưu loát hùng hồn viết xuống văn chương, tường thuật sự khác biệt giữa người với súc sinh, luận chứng thát tử Nữ Chân tính tình dã man, trái ngược với thiên lý nhân luân, sớm muộn gì không chết tử tế được, lưu truyền từ trong giới văn nhân không khỏi khiến người dâng trào sóng lòng, nhiệt huyết sôi trào, khiến người cam tâm tình nguyện ca ngợi lời lẽ sắc bén của bài thơ Thử Ông* này.
Đây là thế cục kinh thành trong mắt người thường, còn trong quan trường tầng trên thì người mắt sáng đều biết một cơn bão lớn đã tích súc lâu rồi, nó sắp bùng nổ. Đây là trận chiến lớn liên quan đến thần tử lập công lớn trong cuộc chiến thủ thành có thể một bước lên trời hay không, một bên là Thái Kinh, là Đồng Quán, là những thế lực cũ như Vương Phủ, bên kia là hai tướng Lý, Tần được hoàng đế trọng dụng mấy năm sau rốt cuộc tìm được cơ hội tốt nhất. Nếu bước qua được ngưỡng cửa này thì quyền lực của hai vị tể tướng sẽ thật sự vững chắc, trở thành đầu sỏ đủ sức đấu cứng với Thái Kinh, Đồng Quán.
Cơn bão tích súc này khiến nhiều quan viên âm thầm hoạt động, hoặc cầu tự bảo vệ mình, hoặc lựa chọn đứng theo đội, dù là tiểu lại trong triều thì hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng, biết tính nghiêm trọng của sự tình.
Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong là hai người trong số đó.
Làm bằng hữu của Sư Sư, khởi điểm của hai người đều không quá cao, nhờ chút quan hệ trong nhà hoặc là tự mình tới lui móc nối, hiện giờ hai người một thì ở Hộ bộ, một thì ở Lại bộ, nhậm chức lại viên nhỏ, dạo gần đây thỉnh thoảng bị nhiều tình hình bên trong cục diện chính trị bủa vây, trong đó cũng có liên quan tới Ninh Nghị.
Trong kinh thành, nếu bàn về điểm giao nhau giữa cục diện chính trị và dân gian thì thường là thanh lâu sở quán như Phàn Lâu. Quan viên vào Phàn Lâu, ngẫu nhiên lộ ra vài thứ, rồi thông qua con đường tin tức của thanh lâu truyền vào gia đình phú quý tầng lớp trên trong dân gian, mấy tin tức này đa số lấp lửng, có thật có giả, thế là hai người Vu, Trần ngẫu nhiên sẽ đi một chuyến, nói những chuyện này.
- Từ hai ngày trước ngoài thành Võ Thụy Doanh, võ trạng nguyên La Thắng Chu đã đi tiếp nhận, chưa đầy một canh giờ thì bị thương nặng, bị đuổi xám xịt đi ra, hiện giờ Binh bộ đang xử lý chuyện này, Lại bộ cũng nhúng tay. Người ngoài không biết, nhưng ta thì biết Võ Thụy Doanh là bộ đội dưới trướng của Tần Thiệu Khiêm Tần tướng quân, Lập Hằng cũng ở trong đó. Nói thật ra, chống đối với tầng trên như vậy, bên Lập Hằng không thông minh chút nào.
Trong sân nhỏ chỗ của Sư Sư ở Phàn Lâu, Trần Tư Phong nhỏ giọng bàn về chuyện này.
Sư Sư cau mày châm trà cho hắn:
- Bây giờ có ồn ào ra chuyện gì chưa?
- La Thắng Chu là người của Đàm Chẩn, xảy ra chuyện như vậy, Đàm đại nhân sao chịu được mất mặt. Hơn nữa trong ngoài kinh thành lúc này tiếng gió chặt chẽ, đặc biệt phe Binh bộ đang trong phút quan trọng vô cùng, xảy ra chuyện như vậy nhất định phải điều tra nghiêm khắc. Võ Thụy Doanh có công lớn khi thủ thành, kiệt ngạo bất thuần, không chừng sẽ kinh động luôn Đồng quận vương.
Vu Hòa Trung nói:
- Lập Hằng dù sao không có viên chức, trước kia thấy cách làm việc của hắn có phong cách hiệp khách tự do mà hào khí, lúc này khó tránh khỏi hơi bất chấp, ài, cũng khó mà nói.
Hai người thường ngày ít qua lại với Ninh Nghị, tuy bởi vì Sư Sư nên tính ra thì coi như bạn cũ quen từ nhỏ, nhưng trên thực tế, Ninh Nghị ở kinh thành tiếp xúc cấp bậc nhân vật là hai người không với tới nổi. Hoặc là thanh danh tài tử số một, hoặc là qua lại với Hữu tướng, hoặc là hệ thống thương mậu khổng lồ như Trúc Ký. Sư Sư vì chấp niệm trong lòng nên còn qua lại với hai người Vu, Trần, nhưng Ninh Nghị thì không, nếu không cần thiết thì hắn thậm chí ít khi gặp Sư Sư, càng miễn bàn hai người Vu, Trần. Bởi vậy, lúc này nói đến Ninh Nghị gặp rắc rối, trong lòng hai người có lẽ ôm thái độ khoanh tay ngồi nhìn, đương nhiên là không có ác ý gì.
Sư Sư bèn hỏi:
- Vậy chuyện trong quân doanh rốt cuộc là sao?
Trần Tư Phong lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ tại sao La Thắng Chu bị thương, nhưng Sư Sư đừng quá lo lắng, tuy Lập Hằng có quan hệ với Võ Thụy Doanh nhưng hắn không phải quan chủ, sẽ không bắt hắn gánh vác chuyện lớn như vậy.
Trần Tư Phong không rõ ràng chuyện của Võ Thụy Doanh, nói có lẽ dính líu Ninh Nghị, nhưng ngẫm kỹ trong phút then chốt hiện giờ, sao Ninh Nghị có thể phát động chuyện lớn như vậy. Sau đó ba người đổi đề tài, tám chuyện khác, ví dụ hoạt động gần đây của phe chủ hòa nhóm Đường Khác, dường như Chủng Sư Đạo bị hắt hủi, các đại lão dưới trướng Thái Kinh tụ tập với nhau, vân vân và vân vân.