Sư Sư tin tức linh thông, nhưng không thể nào chuyện gì đều biết, lúc này nghe chuyện của Võ Thụy Doanh thì ít nhiều gì hơi lo lắng, nàng không thể vì chuyện này mà đi tìm Ninh Nghị hỏi han. Mấy ngày sau, nàng từ miệng mấy gã tướng quân biết được chuyện ở Võ Thụy Doanh đã được giải quyết, từ thân tín của Đồng Quán, Lý Bính Văn tiếp nhận Võ Thụy Doanh, lần này cuối cùng không xảy ra trục trặc gì nữa.
Cũng nghe ngóng được chuyện La Thắng Chu bị thương.
- La Thắng Chu đó xuất thân võ trạng nguyên, tự phụ võ nghệ cao cường, lúc đi Võ Thụy Doanh thì muốn dùng vũ lực đè người, kết quả bị người ở trong quân hạ gục. Trận thứ nhất hai người đều đánh tay không, La Thắng Chu đánh ngã đối phương xuống đất, trận thứ hai dùng binh khí, binh sĩ của Võ Thụy Doanh giết ra từ núi thây biển máu, đâu dễ chọc. Nghe nói hai bên cùng trúng đao, bị thương nặng.
Tướng lĩnh đến Phàn Lâu kể chuyện Võ Thụy Doanh, tuy nhắc sơ nhưng cũng rất rung động, sau đó bổ sung thêm một câu làm Sư Sư bất ngờ:
- Còn về Ninh Nghị mà nàng hỏi thăm là vị kia của Trúc Ký đúng không? Ta có nghe nói một số chuyện.
Sư Sư xoe tròn mắt:
- A?
Có thể biểu hiện ở trước mặt Sư Sư, tướng lĩnh kia hơi đắc ý nói:
- Nghe nói sau khi La Thắng Chu vào Võ Thụy Doanh, tuy rằng có chút không biết tự lượng, cuối cùng rơi vào mặt xám mày tro, nhưng dù sao là thân tín được Đàm đại nhân nể trọng, người so chiêu với hắn chỉ là một tiểu binh bình thường. Sau khi họ La bị thương nặng, dù không thể tiếp nhận Võ Thụy Doanh nhưng hắn làm sao nín nhịn được cục tức đó. Bên Binh bộ muốn dùng quân pháp xử phạt nghiêm khắc tiểu binh kia, nghe nói La Thắng Chu tuyên bố phải lấy mạng của tiểu binh đó. Mấy hôm trước Ninh Lập Hằng của Trúc Ký bôn ba, tìm nhiều quan hệ, lạy lục người này người kia, kính nhờ mấy vị đại nhân ra mặt, cuối cùng mới bảo vệ được tiểu binh kia.
Tướng lĩnh nói tiếp:
- Về riêng tư, nghe nói La Thắng Chu dùng chút thủ đoạn, nhưng mãi đến hiện giờ vẫn chưa thành công. Nói đến thì, vị Ninh tiên sinh này vì một tiểu binh tầm thường mà ra mặt bôn ba, cuối cùng dàn xếp yên chuyện, có phong cách hiệp khách cổ đại, ta hơi bội phục. Giờ Đồng quận vương đã ra mặt tiếp nhận, chắc hẳn sẽ không có càng nhiều phiền phức.
Tuy đối phương nói như vậy, nhưng Sư Sư tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn gốc gác thì trong lòng cảm thấy có chút không ổn. Lúc này hình thế trong kinh biến hóa, tả tướng Lý Cương muốn lên trên, Thái Kinh, Đồng Quán thì muốn ngăn chặn, đây là chuyện bị mọi người nghị luận nhiều nhất. Đối phương dân chúng tầng dưới thì thích xem tiết mục gian thần chịu thiệt, trung thần đi lên. Trong mấy năm Lý Cương làm tướng, tính cách chính khí ngay thẳng, bình luận trong dân gian khá tốt. Đám người Thái Kinh kết bè kết cánh, mọi người đều thầm hiểu rõ, trong cuộc đấu tranh chính trị lần này tuy có tin đồn đám người Thái, Đồng muốn đối phó Lý tướng, nhưng tác phong đường đường chính chính của Lý Cương khiến đối phương không có chỗ xuống tay, trên triều đường tuy rằng các loại sổ con bay loạn xạ nhưng gần như không có cái nào hạch tội Lý Cương, người ngoài nói đến việc này đều cảm thấy có chút hân hoan nhảy nhót.
Sau Lý Cương là Chủng Sư Đạo, vượt qua bóng dáng của Chủng Sư Đạo, Tần Tự Nguyên mới xuất hiện trước mắt nhiều người. Tần gia được chê khen nửa này nửa nọ, có người tung hô cũng có người dè bĩu, nhưng tổng thể thì Võ Thụy Doanh ở Hạ Thôn đón đánh Quách Dược Sư đại thắng, Tần Thiệu Hòa tuẫn quốc ở Thái Nguyên khiến Tần gia tạm thời được người ta xem trọng. Nhưng nếu đã được xem trọng như vậy thì tại sao khi Lập Hằng muốn đưa một tiểu binh thoát ra lại có nhiều rắc rối như thế?
Sư Sư ở trong giới thông tin kinh thành bao nhiêu năm, sớm có bản lĩnh mùa thu chưa đến nhưng nghe ve biết ý. Mỗi lần có việc lớn trong kinh, tranh đảng, lục đục với nhau, tuy sẽ không lập tức phản ứng chuẩn xác vào hệ thống thông tin trong Phàn Lâu, nhưng nó xen lẫn trong tin tức hỗn loạn mà phức tạp, chỉ cần cố ý tìm thì sẽ tìm ra chút manh mối này nọ.
Hai, ba ngày sau đó, trong các loại tin tức, nỗi lòng của Sư Sư càng bất an hơn. Trong cuộc xâm nhập phía nam của Nữ Chân lần này, Tần gia có trưởng tử hy sinh vì nước, nhị công tử tâm trạng bị đoạt binh quyền, chẳng lẽ nhát đao trong vòng xoáy hỗn loạn này sẽ chém vào đầu Hữu tướng phủ trước tiên?
Đêm nay, Sư Sư gặp gỡ ma ma Lý Uẩn, trong lúc trò chuyện bỗng nghe Lý ma ma nói một câu:
- Chức Yến Lâu của Ninh Lập Hằng chẳng bằng bán cho ta.
Lý Sư Sư kinh ngạc hỏi:
- Cái gì?
Ninh Nghị sáng lập Trúc Ký, mở các nhà tửu lâu, Chức Yến Lâu là một trong những tửu lâu ở trong kinh.
Lý Uẩn liếc qua nàng, nói:
- Ta cũng không rành, chỉ vô tình nghe người nhắc đến, nghe bảo hình như nhường lại Chức Yến Lâu cho người khác. Nếu ngươi không biết thì có lẽ là tin giả, ưm, gần đây ngươi không đi tìm hắn sao?
Mắt Sư Sư lộ tia nghi hoặc, trả lời:
- Hắn quá bận rộn, ta không thể luôn đi quấy rầy hắn, huống hồ Phàn Lâu và Trúc Ký . . .
Sư Sư nói tới đây chợt nhớ quyết định của Lý ma ma hồi đầu năm, vẫn không cho Phàn Lâu phối hợp Trúc Ký thoải mái tuyên truyền, sưu tập sự tích chiến tranh, tuy bà không ngăn cản đám người Sư Sư hỗ trợ, nhưng trên thực tế ôm thái độ đứng ngoài cuộc.
Nghĩ đến đây, Sư Sư nhìn bà, hỏi:
- Ma ma, chẳng lẽ ngươi . . . đã sớm đoán được . . .
Lý Uẩn chớp chớp mắt:
- Đoán được cái gì?
- Đoán được . . . Hữu tướng thất thế.
- Sao ta biết được.
Lý Uẩn chần chừ giây lát:
- Nhưng ngươi cũng đoán về chuyện này? Gần đây ta mới cảm thấy tiếng gió có chút không đúng, nếu là thật thì vị oan gia kia của ngươi chuẩn bị rút ra đi về phía nam. Đáng tiếc, lão thân vẫn cảm thấy hắn thật sự là một nhân vật lợi hại.
Sư Sư im lặng.
Lý Uẩn nhìn nàng một lúc thì an ủi:
- Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, quan trường chém giết đâu có đơn giản, không đến cuối cùng ai cũng khó nói người thắng là ai. Ninh Lập Hằng đó biết tình hình bên trong tuyệt đối nhiều hơn ngươi và ta, nếu trong bụng của ngươi thật sự thấy tò mò thì trực tiếp đi tìm hắn hỏi han là được, nào có khó gì.
Sư Sư gật đầu.
Đêm nay, Sư Sư ở trong phòng nghĩ về chuyện này, các loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến. Kỳ dị là điều Sư Sư để ý nhất không phải Hữu tướng bị thất thế, suy nghĩ xoay quanh trong đầu nàng mãi là câu Lý ma ma nói ‘vị oan gia kia của ngươi chuẩn bị rút ra đi về phía nam’. Nếu trước kia Lý ma ma nói như vậy thì nàng tự nhiên có nhiều biện pháp hờn dỗi đáp trả, nhưng đến lúc này, nàng chợt phát hiện mình rất để ý điểm này.
Có lẽ hắn sắp phải đi?