Nhậm Hoành Xung kia bảo:
- Đường lão, đệ nhất thiên hạ thì đánh rồi mới biết, không phải cứ so về nhân phẩm là được.
Hai người đều nổi tiếng bằng quyền pháp, tuy Đường Hận Thanh võ nghệ cao cường, tiếng tăm cũng lớn, nhưng Hồng Quyền cũng không dễ chọc, người trong võ lâm, so này so kia cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Đường Hận Thanh cười nói:
- Nhâm huynh đệ, ngươi cảm thấy công phu của đường mỗ như thế nào?
Về việc này thì Nhậm Hoành Xung không muốn đắc tội Đường Hận Thanh quá mức, chắp tay nói:
- Quyền pháp của Đường sư phụ đã đến Hóa cảnh, Nhậm mỗ cũng là người luyện quyền, hơi bội phục.
Đường Hận Thanh cười ngạo nghễ:
- Công phu của Đường mỗ không xem như đệ nhất thiên hạ, nhưng nhận biết rõ ràng về cảnh giới công phu. Đầu năm ngoái Đường mỗ từng so chiêu với Lâm giáo chủ của Đại Quang Minh giáo, mấy năm trước Đường mỗ càng thỉnh giáo quyền pháp với Chu Đồng Chu sư phụ. Không giấu gì chư vị, Đường mỗ thua cả hai lần, nhưng có thể bình xét cảnh giới võ nghệ có cao thâm hay không.
Thiết Thủ Chu Đồng, giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm Tông Ngô, hai người này một trước một sau đều có thể xem như nhân vật núi cao trong lục lâm, nửa năm trước còn có vị trí của Tâm Ma, lúc này tự nhiên bị mọi người khịt mũi khinh bỉ. Đường Hận Thanh có thể lần lượt so chiêu với hai vị này, hèn gì có thể đánh khắp kinh sư, đám người đều thầm hướng tới, dừng lại nghe Đường Hận Thanh nói tiếp.
Chỉ nghe Đường Hận Thanh nói:
- Đường mỗ xưa nay vô cùng kính ngưỡng Chu Đồng Chu sư phụ, về võ nghệ thì hai vị này đã đến Hóa cảnh, nhưng thật sự muốn bình xét cao thấp, Đường mỗ cho rằng tu vi võ nghệ của Lâm giáo chủ vượt xưa trên nay, cao hơn Chu sư phụ nửa bậc. Chư vị chưa từng may mắn so chiêu với Lâm giáo chủ, nếu hôm nào có cơ hội, các vị gặp Lâm giáo chủ thì đừng lại chủ động thỉnh giáo, Lâm giáo chủ làm người rộng rãi, rất khiêm tốn, đối với người muốn luận bàn chẳng những không bực, còn chỉ giáo tận tình. Đường mỗ từng được Lâm giáo chủ chỉ điểm, lấy được ích lợi rất nhiều. Dưới trướng của Lâm giáo chủ nhân tài đông đúc, như đám người Phong Hổ Vương Nan Đà, Khoái Kiếm Lư Bệnh Uyên, Hầu Vương Lý Nhược Khuyết, đều là cao thủ cấp bậc tông sư. Còn như Tâm Ma vừa nhắc đến chỉ là gà đất chó nhà, nếu đã nhắc tới rồi thì trong hai ngày này chúng ta hãy đi nhà của Tâm Ma, hạ chiến thư với hắn, khiêu chiến một phen.
Đường Hận Thanh vừa nói vừa đề nghị như vậy. Đám người trước mắt đều muốn nổi tiếng, như Thái Nhất Kiếm lúc trước chưa từng hẹn đám người tới cửa khiêu chiến, bởi vậy người ngoài cũng không biết anh tư của hắn lúc đi khiêu chiến với Tâm Ma mà người ta trốn không gặp, hơi tiếc nuối, nên Thái Nhất Kiếm mới nói ra trong hội nghị lần này. Giờ có người đề nghị, mọi người lên tiếng hùa theo, quyết định ngày mai tụ tập đi nhà của Tâm Ma, gửi thư khiêu chiến.
Nghe tính toán của bọn họ, óc Thiết Thiên Ưng lóe tia sáng, trực giác cảm thấy Ninh Nghị căn bản sẽ không dao động, nhưng dù sao thì vẫn sẽ tìm chút phiền phức cho đối phương, buộc đối phương khùng lên, có lẽ bên mình sẽ nhặt được chút gì, bắt lấy một ít điểm yếu của Trúc Ký. Có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy lực lượng mà Trúc Ký giấu đi. Nghĩ vậy, Thiết Thiên Ưng lập tức ra tiếng xúi giục.
Những người này đương nhiên cũng là tôm tép không đáng gì trong kinh. Bọn họ và Thiết Thiên Ưng đều không ngờ rằng mấy hôm sau, một trận sống mái với nhau có lực lượng của Trúc Ký tham dự, to lớn đến mức khiến bọn họ hoàn toàn không cách nào đến gần sẽ xuất hiện ở trước mặt họ.
Tất cả điều này bắt đầu theo vụ án của Tần Tự Nguyên rốt cuộc kết thúc, phát triển về sau tuy rằng có chút manh mối, nhưng vẫn ra ngoài dự đoán của Thiết Thiên Ưng.
Bởi vì hội nghị trong ngày Đoan Ngọ hôm nay, đám người Đường Hận Thanh, Trần Kiếm Ngu hẹn nhau hôm sau đi Ninh phủ khiêu chiến Tâm Ma, nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa, ngày sáu tháng năm, một việc lớn liên tục chấn động kinh sư suốt hai tháng mấy đã chấm dứt.
Đại lý tự thẩm tra xử lý Hữu tướng Tần Tự Nguyên rốt cuộc kết thúc, sau đó kết quả thẩm phán tuyên bố với hình thức thánh chỉ. Quan lớn như vậy rơi đài, các dạng tội danh sẽ không ít, trên thánh chỉ liệt kê cái sớ nào là ngang ngược tiếm quyền, kết bè kết cánh, làm hỏng thời cơ chiến đấu, gồm mười tội lớn, kết quả cuối cùng thì đơn giản sáng tỏ.
Hữu tướng Tần Tự Nguyên kết bè kết cánh, ăn hối lộ trái pháp luật, trong lúc giữ chức làm nhiều hành vi phạm tội, nghĩ tình đã già, đày ba nghìn dặm, không bao giờ bổ nhiệm.
Chiêu cáo thiên hạ, răn đe.
Lý do trong các loại tội danh thì có văn nhân trong kinh nghị luận, dân chúng bình thường đại khái biết người này tội ác tày trời, hiện giờ bị trị đúng tội, trả lại bầu trời trong xanh cho kinh thành. Đám võ giả trong kinh biết tướng gian rơi đài, vỗ tay tỏ ý vui mừng. Nếu có số ít người nghị luận, nếu Hữu tướng thật sự là đại gian thì tại sao lúc chiến tranh thủ thành cũng là vị này thống ngự quân cơ, lần thắng lớn duy nhất ngoài thành là nhi tử của hắn, Tần Thiệu Khiêm giành được? Câu trả lời khá đơn giản, nếu không phải hắn lấy việc công làm việc riêng, phân phối tất cả lính đánh giỏi, các loại vật tư cho nhi tử của mình thì vì sao quân đội khác đánh cho thảm liệt như vậy?
Tuy hắn bảo vệ không cho người Nữ Chân công thành, nhưng người chết, bị thương nặng trong thành lên đến hơn mười vạn người. Nếu để người khác phòng thủ, hắn chỉ là văn thần không bao đồng chiếm luôn quyền của võ thần thì chưa biết chừng chỉ có mấy vạn người chết là đẩy lùi được Nữ Chân rồi.
Trong tiếng nghị luận đó, đám người Đường Hận Thanh đến Ninh phủ nhưng vồ hụt. Quản sự chỉ nói Ninh Nghị không ở, mọi người lại không tin. Nhưng đã là quang minh chính đại lại đây, bọn họ cũng không tiện gây sự, đành phải ở ngoài cửa mỉa mai vài câu, bảo rằng Tâm Ma quả nhiên có tiếng không có miếng, có người tới cửa khiêu chiến vậy mà không dám gặp mặt, mất hết phong độ võ giả.
Văn nhân có quy củ của văn nhân, lục lâm cũng có quy tắc của lục lâm. Tuy võ giả luôn đánh trước nói sau, nhưng lúc này thiên nam địa bắc chân chính bị gọi là đại hiệp thường đều là bởi vì làm người hào sảng rộng rãi, trọng nghĩa khinh tài. Nếu có bằng hữu tới cửa, đầu tiên là chiêu đãi ăn uống, nếu nhà có tiền thì còn tặng ít thức ăn, lộ phí cho người ta, làm thế sẽ nhận được mọi người khen ngợi. Giống như Cập Thì Vũ Tống Giang cũng vì thế mà để lại tiếng tăm lớn trong lục lâm. Cách ứng xử của phủ Ninh Nghị ở trong mắt người lục lâm thật sự là vết nhơ đáng bị mắng thúi đầu.
Thủ đoạn là thứ yếu, không nể mặt người khác thì lăn lộn giang hồ làm gì.
Tiếc rằng Ninh công tử ngày xưa xưng là ‘người giang hồ tặng cho biệt hiệu cướp Huyết Thủ Nhân Đồ’ lúc này đã không còn dã tâm với giang hồ lục lâm. Hai năm đầu đến thế giới này thì hắn còn tâm trạng vui sướng ảo tưởng trở thành một tên đại hiệp lật tung giang hồ, về sau Hồng Đề nói hắn tưởng tượng nhiều, giang hồ này không lãng mạn chút nào, làm Ninh Nghị nản lòng. Về sau đồ Lương Sơn, chuyện sau đó thật sự triệt để lật tung giang hồ, tiếc rằng hắn không trở thành trùm phản diện tà giáo kiểu lãng mạn, nhân vật bị đặt ra là tay sai của triều đình, hình tượng như Hán công của Đông Hán, giấc mơ võ hiệp bị đâm thủng lỗ chỗ như tổ ong, mệt đến không muốn yêu.
Huống chi hôm nay Ninh Nghị thật sự không ở trong nhà.