Mắt thấy một đám nhân sĩ lục lâm la ó ngoài cửa, quản sự Ninh phủ cao lớn thô kệch và mấy tên hộ vệ trong phủ nhìn mà hơi khó chịu, nhưng cũng vì mệnh lệnh trong khoảng thời gian này nên ráng nhịn không luận bàn với đám người kia.
Thiết Thiên Ưng biết Ninh Nghị đi đâu.
Lúc chạng vạng, ven sông Vận ngoài cửa nam Biện Lương, Thiết Thiên Ưng ẩn trong bóng cây nhìn đám người ở phương xa đang đưa tiễn.
Cuộc thẩm phán dành cho Tần Tự Nguyên kéo dài gần hai tháng, nhưng kết quả cuối cùng không bất ngờ, dựa theo thông lệ quan trường, đưa đến Lĩnh Nam nơi nhiều hỗn loạn. Lúc mở cửa thành, lão nhân tóc trắng không bị gông, ở nơi như kinh thành thì mang hình cụ không được phép đi đâu. Bị đày đến Lĩnh Nam, đối với lão nhân này chẳng những ý vị kết thúc cuộc đời chính trị, có lẽ dọc đường đi sinh mệnh của hắn cũng kết thúc thật sự.
Người đến đưa tiễn không nhiều, sau khi Hữu tướng rơi đài, bị hoàn toàn bôi đen, đệ tử vây cánh của hắn bị liên lụy nhiều. Ninh Nghị mang theo người đến là đông nhất.
Còn như Thành Chu Hải, Văn Nhân Bất Nhị chỉ đi một mình, người nhà trong kinh của Tần Tự Nguyên như phu nhân, thiếp thất, như Kỷ Khôn vừa là đệ tử vừa là quản gia và mấy đầy tớ trung thành đều phải cùng xuôi nam, hầu hạ trên đường.
Thiết Thiên Ưng biết, vì chuyện này mà Ninh Nghị vất vả xoay vần trong đó. Bắt đầu từ ngày hôm qua, Ninh Nghị thậm chí tra rõ thân phận, gia thế của mỗi gã anh dịch áp giải xuôi nam. Tiết Đoan Ngọ, lúc Thiết Thiên Ưng mở đại hội võ lâm ở Tiểu Chúc Phường, Ninh Nghị mang theo đồ vật đến tặng quà cho từng nhà, có người không dám nhận thì hắn tặng cho thân bằng, tộc nhân của người ta, trong việc làm đó không chừng mang theo ý hăm dọa. Mấy tổng bộ đầu trong Hình bộ khi nói đến việc này thì phần lớn thổn thức cảm thán, bảo rằng tiểu tử này thật độc, nhưng họ không thể nào vì loại chuyện này mà bắt đối phương vào Hình bộ đánh chửi một trận.
Thiết Thiên Ưng càng thêm xác định tính tình của đối phương, loại người này một khi bắt đầu trả thù thì thật sự khó cứu vãn.
Tần Thiệu Khiêm cũng bị đày đi Lĩnh Nam, nhưng nơi đến khác nhau. Hắn làm quân nhân, vốn sẽ bị đày đến đảo Sa Môn ở Sơn Đông, nhưng nếu vậy thì hai bên cách xa, phụ tử đời này khó gặp lại. Đường Khác chạy vạy bôn ba xin nhẹ tay. Nhưng hai phụ tử vẫn bị đày đi nơi khác nhau, Vương Phủ làm khó bọn họ trong phạm vi chức quyền của mình, khiến hai người lần lượt rời đi, nếu nha dịch áp giải nghe lời cấp trên thì dọc đường đi phụ tử cũng không thể gặp lại.
Hoặc xa hoặc gần, trong tiệm trà, lều cỏ ven đường núi, nhiều văn nhân, sĩ tử tụ họp ở bên này. Ban đầu kích động ném đồ, tạt phân đã dần lắng xuống, người đi đường chỗ này không nhiều, bọn họ không dám chọc vào đám hộ vệ hung hăng dữ dằn mà Ninh Nghị mang theo. Nhưng khi nhìn đám người Tần Tự Nguyên đi qua thì lườm liếc, hoặc là chửi rủa mấy câu, ánh mắt thù hận nhìn những người đi theo lão nhân. Ở bờ sông, lão nhân tóc trắng từ biệt đám người Ninh Nghị, Thành Chu Hải. Ninh Nghị lại tìm các nha dịch hộ tống, nói chuyện với bọn họ.
Chờ khi mặt trời lặn phía tây, lại có một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, một lão nhân thân hình gầy guộc bước xuống xe, dường như phải có người nâng mới đi được, đúng là Nghiêu Tổ Niên trong nhà gặp biến cố lến, bị ngã bệnh. Nhưng sau khi bước xuống xe, Nghiêu Tổ Niên phất tay đẩy ra người dìu mình, từng bước một gian nan đi hướng Tần Tự Nguyên.
Tia sáng hoàng hôn từ phía tây chiếu tới, cũng là trường hợp từ biệt trong yên tĩnh, người từng một thời ở đỉnh cao nay thành kẻ thất bại. Kết quả một thời đại, trừ số ít người ngoài chửi rủa và châm biếm, còn lại bình thản như vậy đấy. Hai vị lão nhân đều đã tóc trắng xoá, không biết khi nào những người trẻ tuổi sẽ nổi lên, lúc họ nổi lên có lẽ các lão nhân đều đã qua đời.
Thiết Thiên Ưng không có cảm giác gì với việc này, hắn tập trung quan sát ứng đối của Ninh Nghị. Nhìn từ xa, nam nhân ăn mặc kiểu thư sinh có một chút thương cảm, nhưng xử lý sự tình thì gọn gàng ngăn nắp, không mờ mịt, hẳn là hắn đã suy nghĩ rõ ràng với những chuyện này. Khi lão nhân sắp sửa rời đi, Ninh Nghị còn phái một đội ít người đi qua, cùng lão nhân xuôi nam.
Nhưng phút cuối phát sinh chút chuyện nhỏ.
Sau khi Hữu tướng chậm rãi rời đi, người lục lâm lúc trước hạ chiến thư với Ninh Nghị cũng tìm hiểu rõ hướng đi của hắn, bọn họ kéo nhau đến nơi đây đòi khiêu chiến. Mắt thấy một đám nhân sĩ lục lâm lại đây, các văn nhân sĩ tử trong tiệm trà bên đường tụm lại nhìn trò hay, nhưng Ninh Nghị lên xe ngựa, đám người đi cùng lục tục đi hướng nam, đám người vốn chặn con đường trước cửa thành không cho hắn về thành, thấy hắn đi hướng nam đều xoe tròn mắt. Đám người dạo một vòng nhỏ ở ngoài thành rồi đi vào từ một cửa thành khác, hoàn toàn phớt lờ đám võ giả này.
Tần Tự Nguyên đã rời đi, không lâu sau Tần Thiệu Khiêm cũng đi, người Tần gia lục tục rời khỏi kinh thành, rời xa vũ đài lịch sử. Đối với đám người còn ở lại kinh thành thì tất cả ràng buộc thật sự bị chặt đứt vào ngày này. Ninh Nghị lạnh lùng ứng đối, ý thức nguy cơ trong lòng Thiết Thiên Ưng càng đậm hơn, hắn tin tưởng tên này sớm muộn gì phải làm ra chuyện gì đó.
Bởi vậy đến ngày mùng bảy, Thiết Thiên Ưng lại đến chỗ đám võ giả lục lâm, nhuộm đẫm cách làm việc của Ninh Nghị ngày hôm qua. Đám người thầm tức giận, hôm nay lại đi Ninh phủ chặn cửa. Đến ngày tám tháng năm, lại có người đi tìm hai gã túc lão quyền sư thường ngày có quan hệ với Trúc Ký, năn nỉ bọn họ ra mặt, đến Ninh phủ buộc đối phương cho một cách nói.
Thiết Thiên Ưng mắt lạnh nhìn, thầm báo cho Tông Phi Hiểu, thỉnh hắn điều tra Trúc Ký thật kỹ. Cùng lúc đó, các tin đồn rộ lên trong kinh, sau khi Tần Tự Nguyên chính thức bị đày đi, mỗi đại tộc, thế gia đấu sức dần đến cao trào, đâm dao trắng vào rút dao đỏ ra, các loại ám sát sống mái với nhau, vụ án lớn nhỏ nhiều vô số kể. Trong khi Thiết Thiên Ưng bị mắc kẹt trong đống công việc, có nghe tin truyền đến, nói là Tần Tự Nguyên họa quốc ương dân, đã có hiệp sĩ muốn đi giết hắn, lại có tin tức nói, bởi vì Tần Tự Nguyên lúc làm tướng đã nắm giữ tài liệu đen của nhiều thế gia, có nhiều thế lực mua hung giết người. Chuyện này đã rời khỏi giới quyền lực, không thuộc quyền kinh thành, trong khoảng thời gian ngắn, Thiết Thiên Ưng cũng không thể nào phân tích là thật hay giả.
Sự tình bùng nổ vào buổi chiều hôm nay, ngày chín tháng sáu.
Khi nhận được tin Trúc Ký có động thái khác lạ thì Thiết Thiên Ưng cách Ninh phủ không xa, vội vàng chạy qua. Đám người lục lâm vốn tụ tập ở bên này chỉ còn lại mấy người rảnh rỗi tụm năm tụm ba, bọn họ đứng ở ven đường, vẻ mặt hưng phấn tám chuyện vừa rồi phát sinh – bọn họ căn bản không rõ ràng xảy ra chuyện gì – Đông Thiên Thần Quyền Đường Hận Thanh nằm dưới bóng cây, bẻ gãy mấy khúc xương sườn, mấy gã đệ tử ở bên cạnh chăm sóc cho hắn cũng mặt mũi bầm dập.