May mà hai võ giả kinh thành bị mời đến còn ở gần, Thiết Thiên Ưng sốt ruột tiến lên hỏi thăm, một người trong số đó lắc đầu thở dài:
- Ài, cần gì cứ phải chọc vào bọn họ.
Một người khác kể lại vụ việc.
Hai người này có chút tiếng tăm trong kinh và lục lâm, lúc Trúc Ký còn mở cửa thì hai bên hay qua lại, coi như quen biết Ninh Nghị. Mấy ngày này võ giả xứ ngoài tìm đến họ, có một số trước kia có chút quan hệ, phải nể mặt người ta đôi chút, đành phái đi một chuyến. Nhưng bọn họ biết sức mạnh của Trúc Ký, dù không rõ sức mạnh chính trị, kinh tế gì, nhưng làm võ giả thì hiểu rõ về vũ lực nhất. Trong khoảng thời gian này, thời vận của Trúc Ký không tốt, vùng ngoài rút lại nhưng bên trong vẫn còn tích trữ, đám hộ vệ Trúc Ký lúc trước đã thực lực siêu quần, sau khi may mắn sống sót trên chiến trường trở về thì khí thế khủng bố biết bao. Ngày xưa mọi người quan hệ tốt, tâm tình tốt còn có thể giúp một tay, dạo gần đây người ta xui xẻo, bọn họ thậm chí không dám đến giúp đỡ.
Nhưng may mà hai người đều biết tính tình của Ninh Nghị khá tốt, trưa hôm nay đến Ninh phủ, Ninh Nghị cũng sai người bưng trà lên, tiếp đãi bọn họ, ngữ khí bình hòa tán gẫu chút chuyện nhà. Hai người nói bóng nói gió chuyện bên ngoài, Ninh Nghị hiểu rõ. Lúc ấy trong Ninh phủ, hai bên đang nói chuyện thì có người từ bên ngoài phòng khách vội vàng tiến vào, sốt ruột cho Ninh Nghị xem một tin tức, hai người chỉ nhìn thấy Ninh Nghị hoàn toàn thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi thăm mấy câu rồi xin lỗi hai người, muốn tiễn khách.
Hai người tự nhiên biết điều, hiểu rằng đã xảy ra việc lớn, lập tức rời đi. Bọn họ còn chưa ra cửa chính thì trong Ninh phủ đã tập thể hành động.
Bọn họ ra cửa, mọi người xúm lại hỏi thăm trải qua, hai người cũng không biết nên đáp như thế nào. Lúc này có người nói người của Ninh phủ sắp ra khỏi phủ, một đám người chạy hướng cửa hông Ninh phủ, chỉ thấy có người mở ra cửa lớn, một vài người dắt ngựa đầu tiên đi ra trước, sau đó tới Ninh Nghị, phía sau có một đống người sắp tuôn ra.
Trong trường hợp hỗn loạn như vậy, đám người Đường Hận Thanh đầu tiên xông lên trên, chắp tay nói hai câu xã giao.
Ninh Nghị ở trên ngựa phất tay, kêu một tiếng:
- Chúc Bưu!
Hai người kia lúc này hiểu rằng sắp xảy ra chuyện.
Chúc Bưu ở bên cạnh xoay người xuống ngựa, trường thương giắt lưng ngựa, sải bước đi hướng hơn trăm người, hỏi thẳng:
- Giấy sinh tử đâu?
Mọi người đến đây đều phồng lên thanh thế, vốn mang theo sẵn giấy sinh tử để quyết đấu. Vừa có người rút giấy ra, Chúc Bưu liền vươn tay nhận lấy, cắn rách ngón tay ấn dấu tay.
Đám người Trúc Ký ở phía sau đang đi ra, trông Chúc Bưu có vẻ sốt ruột hỏi:
- Ai đến?
Trong mấy người dẫn đầu, Đường Hận Thanh nổi tiếng nhất, đâu chịu bị lép vế, lập tức quát:
- Được! Để lão phu lĩnh giáo!
Đường Hận Thanh gọn gàng ký lên giấy, chụp giấy sinh tử qua một bên, nói:
- Thường nói anh hùng ra từ thiếu niên, hôm nay Đường mỗ không ăn hiếp tiểu bối . . .
Đường Hận Thanh đã tràn đầy kinh nghiệm trong việc luận bàn, trong lúc nói chuyện đã bày ra tư thế. Chúc Bưu ở phía đối diện dứt khoát chắp tay, dồn sức vào chân, đột nhiên vọt lên như đạn pháo.
Cộp cộp cộp!
Chớp mắt Chúc Bưu đã áp sát Đường Hận Thanh, bộc phát ra khí thế hung hăng như sấm chớp, đám người đều còn chưa phản ứng lại, Đường Hận Thanh bày ra thế đấm, Chúc Bưu tung cú đấm, trong khoảnh khắc hai bên đấm vào nhau, vang hai tiếng bốp bốp phân rõ cao thấp.
Đường Hận Thanh bay ra sau, đụng vào một người, tiếp tục văng ra đụng vào một vòng lan can bằng cây, ngã xuống bụi mù bay đầy trời, miệng ọc máu.
Người của Trúc Ký ở phía sau vẫn đang lục tục đi ra, không thèm nhìn về phía này. Ninh Nghị đã cưỡi ngựa đi xa, Chúc Bưu giơ vỗ chỗ bị đánh trúng trên ngực, chắp tay định xoay người đi thì mấy gã đệ tử của Đường Hận Thanh quát:
- Ngươi dám đánh lén hả!
Bọn họ xông lên.
Thật ra bọn họ trong một lúc cũng ngớ người, từ sau khi đến kinh thành, Đông Thiên Thần Quyền đi đâu mà chẳng được tâng bốc? Cảnh tượng trước mắt khiến đám đệ tử không thể suy nghĩ cẩn thận, kéo nhau xông lên.
Ống tay áo của Chúc Bưu bị bắt lấy, hắn quay người tát một cái, người kia miệng phun máu tươi ngã xuống đất, bị đánh rụng nửa hàm răng. Sau đó Chúc Bưu một đấm đánh một người, hoặc là túm người ném đi, chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủi đã đánh mấy người này ngã trái ngã phải. Sau đó Chúc Bưu lên ngựa, chạy nhanh đi.
Đám người Trần Kiếm Ngu trợn mắt há hốc mồm nhìn. Người trẻ tuổi trước mắt một đấm một đá đơn giản trực tiếp, dường như hỗn hợp kỹ xảo sát phạt trên chiến trường, có cảnh giới tông sư đơn giản quay về nguồn. Bọn họ không rõ Trúc Ký rầm rộ đi ra là có nguyên nhân gì, chờ đám người đều cưỡi ngựa rời đi, một số nhân sĩ lục lâm tò mò mới lật đật đuổi theo. Rồi Thiết Thiên Ưng tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nhìn bộ dáng đó của Đường Hận Thanh, Thiết Thiên Ưng cũng không kiềm được hơi đau răng, sau đó hắn triệu tập bộ khoái cưỡi ngựa đuổi theo. Trong kinh thành, mấy vị bộ đầu khác cũng bị kinh động.
Vốn cho rằng Hữu tướng bị định tội rơi đài, rời kinh là chấm dứt mọi việc, thật sự không ngờ còn một đợt dư ba bỗng nổi lên, chờ sẵn bọn họ.
Trên đường phía nam Biện Lương, về phía dòng sức mạnh bao gồm Đại Quang Minh giáo tụ tập lại, muốn chặn giết Tần Tự Nguyên trên đường xuôi nam. Sức mạnh của Trúc Ký - hoặc là mặt ngoài, hoặc là ngầm - chớp mắt hành động. Vào buổi chiều, từng dòng lực lượng âm thầm hiện ra, thời gian ngắn ngủi trôi qua, một nửa kinh thành đều đã mơ hồ bị kinh động, từng đoàn người tuôn ra đi hướng nam, mũi nhọn vượt qua trấn Chu Tiên, từ vị trí cách trấn Chu Tiên mười dặm lan tràn mà đi.
Dưới khung trời, cánh đồng hoang trải dài, trên đường núi phía nam trấn Chu Tiên, một lão nhân tóc trắng xóa dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại con đường đã đi, khi ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời chói chang, vạn dặm không mây.
. . .
Ngày chín tháng năm Cảnh Hàn năm thứ mười bốn, khoảng giờ Mùi, trên đường núi phía nam trấn Chu Tiên, xe ngựa và đoàn người chạy nhanh hướng bắc.
Chạy ở đằng trước nhất là một võ giả bộ dạng chắc nịch, tên là Điền Đông Hán, phía sau thì có già có trẻ, phạm quan tên là Tần Tự Nguyên cùng với phu nhân, thiếp thất đã lên xe ngựa. Kỷ Khôn ngồi đằng trước xe ngựa vung roi, kéo một con cháu Tần gia mười ba tuổi lên xe, có sáu, bảy con cháu Tần gia trẻ tuổi khác thì đi đằng trước hoặc đằng sau, cũng có võ giả của Trúc Ký và hộ vệ của Tần gia đi nhanh ở giữa.
Hai nha dịch áp Tần Tự Nguyên xuôi nam gần như bị để lại ở phía sau.
Trước và sau đường núi trừ ngẫu nhiên thấy vài người qua đường thì không có ai khác. Ánh sáng mặt trời từ trên cao chiếu rọi xuống dưới, xung quanh ruộng đồng trống trải, mơ hồ toát lên vẻ kỳ dị.