Nghĩa quân Lữ Lương Sơn càng rắc rối.
Ngoài mặt thì hơn một nghìn tám trăm người thuộc về Lý Bỉnh Văn kiểm soát, nhưng người khống chế thật sự vẫn là Hàn Kính và nữ nhân tên Lục Hồng Đề. Bởi vì quân đội này toàn là kỵ binh, có hơn trăm trọng giáp hắc kỵ, kinh thành thêu dệt bọn họ vô cùng kỳ diệu, thậm chí có xưng hô là Thiết Phù Đồ. Lý Bỉnh Văn không móc nối với nữ nhân kia được, bèn tiếp xúc với Hàn Kính. Nhưng lúc Chu Triết tuần tra Võ Thụy Doanh đã phong thêm các loại danh hiệu cho Hàn Kính, hiện giờ nói về mặt lý luận, trên đầu Hàn Kính treo quân chức Đô chỉ huy sứ rồi, cùng cấp với Lý Bỉnh Văn.
May mắn Hàn Kính không khó nói chuyện, Lý Bỉnh Văn lôi kéo quan hệ với Hàn Kính thật lâu, đã đến mức dốc lòng tâm sự, xưng huynh gọi đệ. Tuy Hàn Kính là võ tướng, vừa là đầu mục ra từ Lữ Lương Sơn, có chút khí chất kẻ cướp, nhưng đến kinh thành thì hắn trở nên trầm ổn, không thích uống rượu, chỉ mê uống trà. Lý Bỉnh Văn thường mời Hàn Kính đi ra, chiêu đãi ít trà ngon.
Giữa trưa qua đi. Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện quanh đề tài chế độ quân sự của Vũ triều, lòng quân, nói rất lâu. Trong mắt Lý Bỉnh Văn thì Hàn Kính xuất thân cướp núi, thốt lời khác biệt luân thường, khác với tình hình thực sự của Vũ triều, một số ý tưởng còn nông cạn. Nhưng không sao cả, Lý Bỉnh Văn chỉ lắng nghe, ngẫu nhiên phân tích mấy câu, Hàn Kính cũng hết lòng phục, gật gù phụ họa.
Không biết từ khi nào dưới lầu có quân nhân cưỡi ngựa lao nhanh đến, xuống ngựa trước cửa lao nhanh lên, đúng là một gã kỵ binh Lữ Lương Sơn.
Binh sĩ kia vẻ mặt vừa nôn nóng vừa tức giận, xông đến, giao một tờ giấy cho Hàn Kính, sau đó đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
Hàn Kính đọc tờ giấy nhỏ một lần, nhíu mày, tiếp đó hắn hơi ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy tức giận.
Lý Bỉnh Văn hỏi:
- Hàn huynh đệ, có chuyện gì vậy?
Hàn Kính nói với binh sĩ ở bên cạnh:
- Triệu tập tất cả huynh đệ!
Binh sĩ kia đáp:
- Rõ!
Sau đó chạy nhanh đi.
Lý Bỉnh Văn trong lòng sợ hãi, đứng lên:
- Hàn huynh đệ, có phải liên quan quân vụ không?
Hàn Kính ở đối diện đã đứng lên, một tay đập xuống bàn, giây lát sau, đại khái cảm thấy như vậy không tốt, mới chắp tay, thô lỗ nói:
- Tướng quân, là việc riêng của Lữ Lương ta!
- Không thể!
Lý Bỉnh Văn vội vàng ngăn cản:
- Ngươi đã là quân nhân, sao có thể tư . . .
- Trong quân có dùng binh khí đánh nhau sống mái với nhau, chúng ta chỉ là nghĩa quân ở đây, sao không thể tự ý được?
- Không phải không phải, Hàn huynh đệ! Ở đất kinh thành, ngươi có việc tư gì thì cứ nói ra, huynh đệ tự nhiên có biện pháp giải quyết thay ngươi, là ma sát với ai hả? Chuyện như vậy ngươi không nói ra là không xem Lý mỗ là người mình, không lẽ ngươi cho rằng Lý mỗ sẽ bênh người ngoài sao?
Ánh mắt của Hàn Kính hơi dịu lại, nhưng cung tay nói:
- Hàn mỗ biết tấm lòng tha thiết của tướng quân, nhưng việc này chưa cần Võ Thụy Doanh xuất động toàn quân.
Sau đó Hàn Kính nhỏ giọng nói, trong mắt vụt qua một chút hung ác:
- Hừ, còn chưa giải quyết thù riêng ngày xưa, lúc này tên kia dám đến kinh thành, cho rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho hắn sao?
- Hàn huynh đệ nói kẻ thù rốt cuộc là . . .
- Quanh chỗ các ngươi có một Đại Quang Minh giáo, tướng quân có nghe nói chưa?
Lý Bỉnh Văn còn nhớ:
- Đại Quang Minh giáo . . .
- Hừ! Giáo chủ của giáo này tên Lâm Tông Ngô, từng có quen biết với đại đương gia của chúng ta. Hắn ở Lữ Lương Sơn dùng thủ đoạn tồi tệ tổn thương đại đương gia, về sau bị thương chạy trốn. Lý tướng quân, ta không muốn làm ngươi khó xử, nhưng việc này đại đương gia có thể nhịn, ta thì không, huynh đệ ở bên dưới càng không ai nhịn được! Hắn dám xuất hiện, chúng ta sẽ giết hắn! Xin lỗi, việc này khiến ngươi khó xử, ngày khác Hàn mỗ lại đến thỉnh tội!
- Hàn huynh đệ sao lại nói vậy . . . đợi đã đợi đã, Hàn huynh đệ, ý của Lý mỗ là trả thù thôi mà, không cần xuất động toàn bộ huynh đệ, Hàn huynh đệ . . .
Lý Bỉnh Văn nói đến khúc sau thì ngữ khí sốt ruột, nét mặt tàn khốc. Nhưng dù ra vẻ hung dữ cũng vô ích, chờ hắn và Hàn Kính chạy về quân doanh ở gần đó, một nghìn tám trăm kỵ đã tụ tập trên quảng trường. Đám nam nhân từ Lữ Lương Sơn xuống dưới vẻ mặt hung hãn, vung đao chân đạp yên ngựa.
Hàn Kính leo lên ngựa:
- Toàn bộ khinh kỵ!
Xung quanh, đám tướng lĩnh, binh sĩ trong Võ Thụy Doanh cũng tụ tập lại, lao nhao hỏi phát sinh chuyện gì, có người cầm binh khí xông lên, chờ nghe người quen nói sơ mục đích trả thù thì đám người hô hào:
- Diệt nó! Đi chung! Đi chung!
Lý Bỉnh Văn hét to:
- Các ngươi trở lại!
Mọi người phớt lờ Lý Bỉnh Văn.
Hàn Kính trấn an tướng lĩnh Võ Thụy Doanh vài câu, theo sau cửa doanh bị đẩy mở, ngựa chiến giống như con rồng dài lao ra, càng chạy càng nhanh, mặt đất rung rinh nổ vang. Gần hai nghìn gót sắt kỵ binh lên xuống, vòng quanh thành Biện Lương rầm rộ lao về phía nam. Lý Bỉnh Văn trợn mắt há hốc mồm, ấp úng không nói nên lời. Lý Bỉnh Văn vốn định sai ngựa nhanh thông báo quân doanh khác dùng ải quan chặn đội ngũ này, nhưng không thể nào, sau khi người Nữ Chân đi, đội kỵ binh này xung phong bên ngoài thành Biện Lương, tạm thời không có ai địch nổi.
Sau đó Lý Bỉnh Văn đành cố gắng trấn áp người khác trong Võ Thụy Doanh rục rịch, nhanh chóng sai người truyền tình thế vào trong thành, nhanh chóng thông báo cho Đồng Quán.
Phía nam thành Biện Lương, đám người Ninh Nghị lao nhanh đi, gần đó có các đội hộ vệ của Trúc Ký chạy nhanh. Bọn họ nhận được tin tức, chủ động đi hướng khác nhau. Người lục lâm cưỡi ngựa giỏi cũng lao đi nhanh, hưng phấn đến nỗi gò má đỏ rực, đôi khi gặp gỡ đồng bạn còn bàn bạc có muốn hợp sức làm việc lớn, trừ diệt kẻ phản bội.
Mấy tên tổng bộ đầu Hình bộ dẫn theo bộ đầu dưới trướng từ phương hướng khác nhau lần lượt ra khỏi thành, những bộ đầu này không như bộ khoái, đa số là hạng người võ nghệ cao cường, đã quen tham dự vụ án liên quan lục lâm, liên quan sống chết, bộ khoái lâu la địa phương bình thường không thể so sánh với họ.
Mấy tên bộ đầu vừa giục ngựa đi nhanh vừa phát ra mệnh lệnh:
- Gặp gỡ đám người này, đầu tiên là khuyên bọn họ lùi về cho ta! Nếu bọn họ thật sự dám tùy ý sống mái với nhau thì hãy ra tay bắt người, vùng đất kinh kỳ quan trọng, không thể xuất hiện chuyện trái pháp luật như thế! Các ngươi hãy đặc biệt giám sát Trúc Ký, cho bọn họ biết kinh thành rốt cuộc là ai có quyền quyết định!