Giờ Thân qua hơn một nửa, chém giết đã triển khai.
Trên đường từ trấn Chu Tiên đi tây nam và trên đồng hoang ngẫu nhiên có tiếng thét chói tai truyền ra, đó là biểu hiện của người đi đường gần đó khi phát hiện xác chết, vết máu lấm tấm ngẫu nhiên xuất hiện, lan tràn trên đất hoang. Ở một chỗ đất hoang, một đám người đang chạy như bay, người dẫn đầu thân hình cao lớn, là một hòa thượng, hắn dừng lại, nhìn dấu chân và cỏ dại xung quanh, trong cỏ dại có vết máu.
Võ giả ở mé sau đi theo lên, nói:
- Thôn Vân lão đại, hai bên dường như đều có dấu ấn, đi hướng nào đây?
Hòa thượng Thôn Vân khóe môi cong lên:
- Hừ, muốn nổi tiếng thì đi theo ta!
Nói xong, Thôn Vân như cơn gió chạy nhanh đi một hướng, những người khác vội vàng theo kịp.
Trên một ngọn núi cách đường núi hơn hai dặm, mùi máu khuếch tán, xe ngựa đã đậu lại trước một chỗ vách núi, đám người Điền Đông Hán bảo vệ phía sau, nương địa hình chống đỡ mấy đợt thích khách đuổi theo truy sát. Người lục lâm ở bên dưới đông hơn một chút, nhưng xông lên vài lần khiến bọn họ càng cẩn thận hơn, bọn họ đang chờ đợi càng nhiều người đến.
- Bảo vệ cho ta!
Điền Đông Hán trốn sau một tảng đá to, ho ra búng máu, nhưng ánh mắt kiên định:
- Chờ ông chủ đến thì tất cả bọn chúng phải chết!
Đám người nhẹ gật đầu, bọn họ đã đi chiến trường, đều có ánh mắt tương tự.
Nhưng khi mặt trời lặn phía tây, tia hoàng hôn đầu tiên ló ra chân trời thì đám người Ninh Nghị đang đi nhanh trên đường núi, đến gần trạm dịch nhỏ lần đầu tiên giao phong.
Dưới núi, một bóng dáng mặc áo tăng màu vàng xuất hiện trong tầm nhìn của Điền Đông Hán. Bóng dáng kia cao lớn, mập mạp nhưng khỏe mạnh, mỗi chỗ trên thân thể đều giống như tích súc lực lượng, giống như phật Di Lặc hiện hình.
Trong ánh sáng mặt trời, tiếng niệm phật hiệu như sóng biển truyền đến:
- A di đà phật.
Hoặc xa hoặc gần, hàng trăm, nghìn người tụ tập trên cánh đồng hoang này, loáng thoáng nghe tiếng gót sắt.
. . .
Mặt trời vẫn gay gắt, buổi chiều sắp qua, cánh đồng hoang thổi qua gió nóng. Thiết Thiên Ưng giục ngựa lao nhanh dọc theo đường núi, từ xa ngẫu nhiên có thể trông thấy bóng dáng cũng chạy nhanh, vượt qua đồi lướt qua núi, có đứng ở dốc ruộng trông về phía xa. Sau khi ra kinh thành, qua trấn Chu Tiên đi hướng tây nam, trong tầm nhìn đã trở nên hoang vắng, nhưng một loại náo nhiệt khác lặng lẽ tụ tập.
Bởi vì việc lớn ám sát Tần Tự Nguyên khiến các đường thần tiên đều đến. Thiết Thiên Ưng không tin đám người lục lâm từ bốn phía chạy tới đều là khách qua đường, có hơn một nửa tất nhiên mang mục đích riêng. Vị Hữu tướng này xưa kia gây nhiều thù hằn, lúc còn giữ chức vị thì có lẽ bằng hữu và kẻ địch nửa này nửa nọ, sau khi rơi đài thì chẳng còn bằng hữu, đều thành kẻ địch rồi.
Người lục lâm đến giết Tần Tự Nguyên vì muốn nổi tiếng, các phương thế lực đứng sau lưng hoặc là vì trả thù, hoặc là vì phi tang tài liệu đen, hoặc là theo dõi tài liệu đen không để nó rơi vào tay người khác, hoặc vì khi Tần Tự Nguyên sắp đi, lại xốc lên lực lượng mà hắn ẩn giấu, tránh cho còn để lại hậu chiêu gì. Các loại nguyên nhân đều có thể xuất hiện.
Nhưng mặc kệ đại cục có nguyên nhân gì thì mấy vị tổng bộ đầu đều sẽ không hy vọng nhìn thấy Tần Tự Nguyên bị giết trong phạm vi kinh thành, dù sau khi hắn chết thì toàn bộ triều đình đều âm thầm vỗ tay tỏ ý vui mừng, mặt ngoài vẫn sẽ có một số người chịu phạt.
Cứ thế lao nhanh đi, phía sau có mấy người lục lâm ỷ vào ngựa tốt lần lượt vượt mặt, khi lướt qua đám bộ khoái, có người quen còn chắp tay chào Thiết Thiên Ưng rồi vẻ mặt hưng phấn đi nhanh về phía nam khuất bóng. Thiết Thiên Ưng cắn răng, càng liên tục vung roi tăng tốc độ đuổi theo.
Nhìn mấy bóng lưng dần khuất xa, Thiết Thiên Ưng rủa thầm:
- Mợ nó, không biết sống chết!
Đằng trước, Thiết Thiên Ưng vẫn chưa bắt kịp tung tích của đám người Ninh Nghị.
Xa về phía nam hơn một chút, cạnh trạm dịch nhỏ bên đường núi, mấy chục người cưỡi ngựa giỏi đang đi tới đi lui, mấy cái xác đẫm máu rải rác ở xung quanh, Ninh Nghị ghìm lại con ngựa, nhìn xác chết. Đám già đời giang hồ như Trần Đà Tử nhảy xuống ngựa kiểm tra, có người nhảy lên nóc nhà nhìn bốn phía rồi chỉ hướng xa.
Ánh sáng mặt trời chiếu nơi này đã không còn rực rỡ.
Trong một mảnh bụi cỏ trên đồng hoang, đoàn người bôn ba chém giết, máu rơi tí tách. Tướng quân một mắt hai tay cầm đao vung chém, trên người dính máu của chính mình và thịt nát của kẻ địch, thoạt trông giống như mãnh hổ ra khỏi lồng. Xung quanh tướng quân là sáu, bảy người do thân binh Tư Tiểu Hồ dẫn đầu chống đỡ ám sát dọc đường, chạy trốn đến nơi đây.
Hai tên anh dịch áp giải sớm bị bỏ lại, thích khách ập đến, lần này là liều mạng thật sự chứ không phải mấy trò vặt của đạo tặc bình thường. Tần Thiệu Khiêm vừa chạy trốn vừa cố gắng muốn tìm Tần Tự Nguyên ở đằng sau. Hơn mười thích khách không biết đến từ đâu vẫn dọc theo bụi cỏ đuổi theo sát.
- Đi mau!
- Đi đâu!!!
Một sóng âm từ xa vọng tới, trong tầm nhìn phía đông, một hòa thượng đầu trọc đang chạy nhanh tới, người chưa đến mà sóng âm đã tới biểu hiện ra tu vi cao cường của đối phương. Bóng dáng kia phá tan biển cỏ, giống như chặt sóng, nhanh chóng kéo gần khoảng cách, đám người theo phía sau hắn thậm chí bị bỏ lại ở phương xa.
Tư Tiểu Hổ bên cạnh Tần Thiệu Khiêm cũng xuất thân là võ lâm bạch đạo, nhìn thoáng qua biết ngay sự lợi hại của đối phương, quát to:
- Mau!
Đoàn người chạy nhanh hướng tây nam, mé phía trước tầm nhìn lại xuất hiện một đội người, đang không nhanh không chậm tới gần bên này. Hòa thượng ở phía sau lao nhanh, giây lát đã đến, hắn phất tay đã hất văng một tên thích khách ở đằng sau phân vân có nên ra tay hay không, hòa thượng nhào tới phía sau đám người Tần Thiệu Khiêm.
Cuối cùng thân binh kia đột nhiên hét to một tiếng, tay cầm cương đao chém mạnh tới. Đây là đao pháp trên chiến trường, bỏ sống chết ra ngoài, ánh đao chém ra, thẳng tiến không lùi, nhưng mà hòa thượng kia thật sự quá lợi hại, ngay mặt xông lên, chém gãy từng tấc cương đao của binh sĩ kia. Binh sĩ miệng phun máu tươi, thân thể và mảnh nhỏ đao dài bay trên không trung, đối phương đã đuổi theo tới nơi.
- Ha ha ha ha ha ha!
Chỉ nghe hòa thượng ở phía sau cười to bảo:
- Bần tăng Thôn Vân! Chỉ lấy tính mệnh của gia đình gian tướng! Biết điều thì mau biến đi!
Khoảng cách rút ngắn!
Đám người Tần Thiệu Khiêm một đường chạy nhanh, chẳng những trốn tránh truy sát, cũng đang tìm kiếm tăm tích của phụ thân. Từ lúc biết tính nghiêm trọng của cuộc vây giết này, Tần Thiệu Khiêm hiểu rằng trong phạm vi hơn mười dặm có lẽ sẽ gặp gỡ kẻ địch ở khắp nơi. Khi bọn họ chạy hướng đằng trước, mắt thấy bóng người ở mé phía trước lao tới, bọn họ hơi đổi góc độ. Nhưng đội người kia hoặc cưỡi ngựa, hoặc đi bộ vẫn đến gần.
Hai tay của Tần Thiệu Khiêm cầm đao, đột nhiên phát ra tiếng rống.
Trong nháy mắt, bóng người lướt qua nhau, trong không khí vang lên giọng của một nữ nhân:
- A, Thôn Vân?
Hòa thượng cũng đang hét to:
- Xéo!
Thân hình của nữ nhân bay trên bầu trời như yến về tổ, song đao lượn vòng không phát ra tiếng vụt qua không khí.
Uyên Ương đao!