Nữ nhân đáp xuống lùm cỏ, đường song đao tựa như nước chảy, như vòng xoáy, thậm chí đè cỏ dài xuống thành một khu vực hình tròn.
Hòa thượng Thôn Vân bỗng né qua hướng khác, ống tay áo sắt to lớn hất qua, nhưng ánh đao của đối phương gần như xẹt qua ống tay áo của hắn. Trong khoảnh khắc đối mặt, hai bên đều ra chiêu thứ nhất nhưng hoàn toàn không tiếp xúc với đối phương.
Hòa thượng Thôn Vân đang định vắt óc tìm ra thân phận của phụ nhân trẻ tuổi này, một người trẻ tuổi không biết xuất hiện từ khi nào, hắn từ đằng trước đi đến, người trẻ tuổi ánh mắt trầm ổn, bình tĩnh mở miệng nói:
- Ê!
Quyền phong ập đến.
Đó là một cú đấm đơn giản đến mức tận cùng, từ dưới đấm lên trên, thẳng hướng mặt của Thôn Vân, không có tiếng xé gió, nhưng dường như không khí đều bị đè ép trên quyền phong. Hòa thượng Thôn Vân thầm giật mình, hai ống tay áo sắt hất mạnh đỡ đòn.
Bùm!
Sức mạnh to lớn ập đến, tiếng vang nặng nề, Thôn Vân theo đà trốn ra xa, thân hình lảo đảo văng ra hai trượng mới dừng lại. Cùng lúc đó, thích khách không biết do nhà nào phái ra từ phía sau cúi người đuổi theo đến nơi. Có người nhảy ra bụi cỏ!
Đằng trước, nam nhân trung niên cụt một tay đội mũ, cưỡi trên lưng ngựa trở tay rút đao dài từ sau lưng ra, đao dài xẹt qua không trung đỏ thắm như máu. Nam nhân trung niên rút đao hướng lên trên rồi nhẹ nhàng chém xuống. Tên thích khách lao về phía nam nhân trung niên giống như là tự lao tới lưỡi đao, phập một tiếng, thân thể bị chém thành hai khúc, từ trong bụi cỏ lăn xuống, mùi máu nồng nặc đầy trời.
Xung quanh cũng có mấy người rút đao, vang mấy tiếng leng keng đơn giản. Chỉ có nữ nhân sử dụng song đao là lướt nhanh thành vòng tròn, lưỡi đao lướt qua giống như vẽ tranh, xoẹt xoẹt vẽ ra vô số đường máu trên không trung. Tên thích khách lao vào phạm vi cảnh giới của nàng bị nàng quay một vòng không biết chém bao nhiêu nhát đao, gã ngã trong bụi cỏ, máu tươi nhuộm đỏ đầy đất.
Trong nháy mắt, có sáu tên thích khách bị giết, ba tên bị thương, những người còn lại đều trốn ra xa.
Thôn Vân quét mắt qua đám người này, ý nghĩ trong óc dần rõ ràng. Trong đội ngựa này có một người hình thể như thiếu nữ, mang khăn che mặt, mặc váy bông, sau lưng cõng cái hộp dài, rõ ràng là Bá Đao Lưu Tiểu Bưu. Người cụt tay bên cạnh là Tham Thiên Đao Đỗ Sát. Nữ nhân đáp xuống đất là Uyên Ương Đao Kỷ Thiến Nhi, người vừa rồi vung ra một đấm đơn giản đúng là Trần Phàm trong tin đồn đã giết Tư Không Nam.
Dư nghiệt Thánh Công.
Trong trận đại chiến truy sát Phương Thất Phật, hòa thượng Thôn Vân từng tiếp xúc với bọn họ. Lần này lên kinh, Thôn Vân cũng biết nơi này rồng rắn hỗn tạp, cao thủ trong thiên hạ đều tụ tập, nhưng hắn thật sự không ngờ đám sát tinh này cũng đến. Sao bọn họ dám đến?
Nhưng nếu đã đến, trước mắt không phải là lúc quan tâm sao họ dám đến, trong tích tắc, thiếu nữ mặc váy bông phía đối diện cũng đã nhận ra hắn. Nàng hơi nghiêng đầu, sau đó vỗ vào cái hộp phía sau.
Bá Đao ra khỏi vỏ!
Thiếu nữ kia cầm lưỡi dao to nhảy xuống ngựa, xoay người kéo đao xông hướng bên này. Hòa thượng Thôn Vân bắt đầu lùi lại, thiếu nữ xoay người một vòng, bước chân càng lúc càng nhanh, lại cuốn đi. Hòa thượng Thôn Vân xoay người bỏ chạy, lưỡi đao rít gào chém mạnh sau lưng hắn.
Lưỡi đao to kia bị thiếu nữ ném ra, lưỡi đao rít gào lượn vòng dán sát ngọn cỏ bay về phía Thôn Vân. Hòa thượng Thôn Vân rất giỏi khinh công, càng chạy càng nhanh, thân hình bay lên cao, đao dài vụt qua dưới chân hắn, xoay mấy vòng rồi cắm xéo xuống đất. Hòa thượng Thôn Vân đáp xuống, nhanh chóng chạy nhanh.
Dùng đao làm ám khí ném, đụng phải nó thì dù là xe ngựa cũng phải bị đập vỡ ra, e rằng đại cao thủ nào cũng không dám đỡ. Sau khi Bá Đao rơi xuống, nếu có thể rút nó ra mang đi thì có lẽ sẽ làm đối phương mất mặt, nhưng hiện giờ Thôn Vân nào dám khiêng đao đi.
Thôn Vân chạy nhanh tới trước, đám tiểu đệ ở bên kia đang xông đến:
- Thôn Vân lão đại!
- Đi!
Hòa thượng Thôn Vân như luồng gió vụt qua bên cạnh họ, đám người này vội vàng lại xoay người theo kịp.
Phía trước có người ho tô:
- Là anh hùng ở đỉnh núi nào?!
Nói câu này là đám bộ khoái từ trong kinh ra, ước chừng có hai, ba mươi kỵ.
Thôn Vân hô to:
- Phản tặc! Bên kia có phản tặc!
Tổng bộ đầu Phàn Trọng đi đằng trước nhất đầu óc mịt mờ, mắt thấy nhóm người này vụt qua bên cạnh mình, đám bộ khoái cũng chạy hướng bên kia. Khoảng cách kéo gần, đằng trước, một nữ nhân rút Bá Đao cắm dưới đất lên, khiêng trên vai, hơi ngẩn ra. Tiếp đó nữ nhân đội mũ ở phía sau híp mắt lại thành một khe hở nguy hiểm.
Phàn Trọng cũng ngây ra, hắn trở tay rút kiếm ra, giang hai chân:
- Giá! Cho ta . . .!
Không ngờ gặp phản tặc Bá Đao ở phạm vi kinh thành, đây là cá lớn thật sự! Khi Phàn Trọng nói ra câu này thì gần như không suy nghĩ nhiều, đám bộ khoái ở phía sau cũng bản năng tăng tốc.
Nhưng giây sau, Phàn Trọng ghìm mạnh làm đầu ngựa lệch qua một bên:
- Đi thôi! Không thể hiếu chiến! Đi!
Phái đối diện, đội ngựa với đám người Đỗ Sát dẫn đầu cũng xông đến.
Bá Đao Lưu Tây Qua, Trần Phàm, cộng thêm một đám dư nghiệt của phái Thánh Công bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, cho dù là khu vực kinh thành, ba mươi bộ khoái xông thẳng lên thì không còn lại một mẩu vụn.
Phàn Trọng vừa chạy trốn vừa móc lệnh tiễn pháo hoa ra khỏi ngực, nhổ nút.
Một đoàn pháo hoa mang theo tiếng vang bay lên bầu trời, nổ tung.
. . .
Máu nhuộm vùng núi.
Một thân thể bùm một tiếng ngã xuống đá lớn, máu tươi chảy xuôi, nát không thành hình người. Xung quanh đầy rẫy xác chết.
Hòa thượng thân hình to lớn đứng trong mảnh biển máu này.
Hộ vệ của Trúc Ký đều đã ngã xuống, đa số vĩnh viễn chết đi, có người mở mắt cũng chỉ sống được một giây. Mấy con cháu trẻ tuổi của Tần gia cũng đã ngã xuống, có người chết rồi, có mấy người bị bẻ gãy tay chân, khổ sở rên rỉ, tất cả đều là vì khi bọn họ xông lên thì Lâm Tông Ngô tùy tay đánh. Trong số con cháu Tần gia bị thương thì người duy nhất không rên tên là Tần Thiệu Du, hắn vốn có quan hệ khá tốt với Cao Mộc Ân, về sau bị Tần Tự Nguyên làm khâm phục, ở trong kinh đi theo Ninh Nghị một khoảng thời gian, khi Nữ Chân công thành thì hắn ở Hữu tướng phủ hỗ trợ bôn ba làm việc, đã là một người truyền lệnh và điều phối rất xuất sắc.
Hắn đã từng rất sùng bái Ninh Nghị, hắn gãy một chân, miệng phun máu tươi, sắc mặt như giấy, vẫn cố gắng bò hướng Lâm Tông Ngô.
Điền Đông Hán cũng còn sống, hắn mấp máy dưới đất, tay nắm đao dài cố gắng vươn hướng Lâm Tông Ngô. Phía trước gần đó, hai lão nhân và một nữ nhân trung niên đã xuống xe ngựa, lão nhân ngồi trên một tảng đá, yên lặng nhìn bên này, phu nhân và thiếp thất thì đứng hai bên.