Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 773 - Chương 773: Vì Sao Xa Xăm Đã Xa, Đường Đi Dài Thật Dài 7

Chương 773: Vì sao xa xăm đã xa, đường đi dài thật dài 7 Chương 773: Vì sao xa xăm đã xa, đường đi dài thật dài 7

Nam nhân trung niên tên là Kỷ Khôn nhặt lên đao dài rơi dưới đất, đi hướng Lâm Tông Ngô. Hắn là quản sự chủ yếu nhất của Tần phủ, phụ trách nhiều việc dơ bẩn, mặt mày ác nghiệt, nhưng sự thực thì hắn không biết võ nghệ, đơn thuần là người thường.

- Các ngươi đều là người có thân phận, bổn tọa không muốn đuổi tận giết tuyệt . . .

Kỷ Khôn chém hướng đầu của Lâm Tông Ngô, mắt Lâm Tông Ngô không chớp cái nào, đao không chém vào đầu hắn được, giây sau hắn vung ống tay áo, đao dài hóa thành mảnh vụn bay lên bầu trời.

- Bổn tọa . . .

Kỷ Khôn mặt không đổi sắc, nhặt lên thanh đao khác, lại chém xuống đầu của Lâm Tông Ngô. Lâm Tông Ngô tự phụ thân phận, đã nhường một đao, lúc này trong mắt bắn ra tia tức giận, mạnh vung tay, thân hình Kỷ Khôn như đạn pháo bay ngược ra ngoài. Đầu Kỷ Khôn đập vào tảng đá, thi thể rớt xuống đất, cứ thế chết đi.

Tần Tự Nguyên nhìn xác chết của Kỷ Khôn, trong mắt vụt qua chút bi thương, nhưng biểu cảm không thay đổi.

Lâm Tông Ngô lại một cước giẫm chết Điền Đông Hán bò tới gần hắn, đi hướng Tần Tự Nguyên.

Mặt trời lặn hướng tây.

- Gian tướng, ngươi có biết bổn tọa không?

- Ngươi tên Lâm Tông Ngô.

Lão nhân nhìn hướng một bên.

Nghe Tần Tự Nguyên nói biết chính mình, tuy có thể là vì cầu mong sống nhưng Lâm Tông Ngô vẫn rất vui vẻ, theo sau nghe lão nhân nói:

- Chỉ là một tên tiểu nhân.

Lâm Tông Ngô nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước:

- A.

- Cả đời lão phu bôn ba vì quốc gia, ta đã làm rất nhiều chuyện vì xã tắc thương sinh.

Tần Tự Nguyên chậm rãi mở miệng, nhưng hắn không nói quá nhiều, vẻ mặt cười nhạo liếc qua Lâm Tông Ngô:

- Nhân vật lục lâm dù võ nghệ cao tới đâu thì lão phu cũng lười để ý. Nhưng Lập Hằng rất có hứng thú, người hắn thưởng thức nhất tên là Chu Đồng, lão phu đã từng nghe tên của hắn, hắn chết vì ám sát Hoàn Nhan Tông Hàn, là một anh hùng. Đáng tiếc, lúc hắn còn sống lão phu chưa từng gặp mặt một lần nào.

- Hừ, thất phu Chu Đồng, đáng tiếc bổn tọa chưa kịp đấu một trận với hắn.

- Ngươi là tiểu nhân, làm sao bằng một phần vạn của đối phương. Cả đời Chu Đồng vì nước vì dân, đến chết vẫn cố ám sát đầu sỏ bên địch. Còn ngươi chỉ là chó săn, lúc lão phu còn giữ chức vị, ngươi làm sao dám xuất hiện ở trước mặt lão phu? Lúc này chẳng qua là ỷ vào mấy phần sức lực, chạy tới nhe răng lộ nướu.

Gió đã ngừng thổi, hoàng hôn đang trở nên tráng lệ, biểu cảm của Lâm Tông Ngô không thay đổi, dường như không hề tức giận, qua một lúc, hắn nhếch mép cười:

- Xem ra ngươi muốn chết.

Lâm Tông Ngô đã dồn cương kình lên tay, chỉ cần nói thêm lời nào cầu chết là hắn sẽ bước qua đập chết đối phương. Hiện giờ hắn đã là giáo chủ của Đại Quang Minh giáo, dù trước kia thân phận của đối phương cao tới đâu thì hắn sẽ không chấp nhận bị người vũ nhục, nhẹ tay.

Lão nhân chỉ lộ ánh mắt thống khổ khi nhìn thoáng qua xác chết dưới đất, hắn nhìn tia sáng mặt trời phía tây. Ánh sáng mặt trời tráng lệ biết bao, chiếu xuống đồng hoang và quốc gia này, vùng quê và đất nước tráng lệ nhường nào!

Bên dưới có tiếng người, phương xa có móng ngựa chạy nhanh, có pháo hoa không tên bắn lên bầu trời. Đây là mảnh đất mà vô số sinh linh hoạt động, lão nhân còn nhớ nhiều năm trước, khi lần đầu tiên ý thức được sự tráng lệ của nơi này thì dâng trào cảm xúc thế nào, hắn nhìn quy tắc trong đó, nhìn đại đạo trong thiên địa này, nhìn thật nhiều người đi phương hướng họ nên đi. Hắn làm rất nhiều sự tình, hắn có được tình yêu, có được nữ nhân bên nhau suốt đời, có được mái ấm gia đình, công doanh, hắn muốn vực dậy quốc gia này, muốn cứu quốc gia này . . .

A, nhiều năm trôi qua, tóc của hắn đã trắng xóa.

Trước sau như một, mỗi lần nhớ đến những điều này là hắn cảm thấy nước mắt lưng tròng.

Trong tia sáng mặt trời ấm áp cuối cùng, lão nhân nắm bàn tay hai người đứng sau lưng mình, nghiêng đầu, hơi mỉm cười.

- Lão phu sẽ không chết vào tay của ngươi.

Hắn nói.

Không lâu sau, Lâm Tông Ngô phát cuồng trên núi.

. . .

Đội ngựa chạy gấp mà đến.

Có thể trông thấy bốn phía nhiều bóng người, nhưng các loại phương thức liên lạc, lệnh tiễn pháo hoa bay lên bầu trời, dấu vết ngẫu nhiên đánh nhau, ý vị cánh đồng hoang này đã trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thiết Thiên Ưng dừng lại ở rìa núi, khi nhìn lên trên loáng thoáng thấy bóng dáng của Ninh Nghị đứng trong một mảnh màu đỏ.

Ánh chiều tà từ bên kia chiếu qua.

. . .

Trên cánh đồng hoang, nhiều người hội hợp.

Các cao thủ của Đại Quang Minh giáo đã tập hợp lại.

Một số nhân sĩ lục lâm hoạt động xung quanh, Lưu Khánh Hòa cũng đến gần.

Có người nhận ra giáo chủ của Đại Quang Minh giáo, tiến lên, chắp tay đặt câu hỏi:

- Lâm giáo chủ còn nhớ tại hạ không? Bên chỗ ngài như thế nào?

- Quảng hiền đệ.

Lâm Tông Ngô không chút kiêu căng chắp tay chào lại, tiếp đó cất cao giọng nói:

- Tướng gian đã đền tội!

Mọi người phát ra tiếng gầm rú. Lưu Khánh Hòa thầm giật mình, hắn biết Lâm Tông Ngô vào kinh tạo thế vì Đại Quang Minh giáo, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù từ nay bị bên trên hỏi tội, trong tình huống có bối cảnh, Đại Quang Minh giáo vẫn sẽ từ tầng dưới chót vào sâu kinh thành, rồi thông qua nhiều cách dần trở nên quang minh chính đại.

Nơi gần đó, hòa thượng Thôn Vân lẩn trong đám người, nhủ thầm xui xẻo, sau đó lại nghĩ có nên đâm thọc Lâm Tông Ngô, nói cho hắn biết tin dư nghiệt Thánh Công đã vào kinh, để hai bên đánh nhau không?

Phía bắc ngọn núi, có đội ngựa vội leo lên.

- Lâm Ác Thiền!

Một giọng nói không chất chứa tức giận vang lên, đó là Ninh Nghị.

Lâm Tông Ngô quay người lại, cười híp mắt nhìn đám người Trúc Ký lên núi, tiếp đó hắn bước tới trước.

Trúc Ký chỉ có mấy chục người, cho dù có giúp đỡ lại đây cùng lắm là một, hai trăm người, lần này cao thủ Đại Quang Minh giáo của hắn cũng vào kinh. Như Phong Hổ Vương Nan Đà, Khoái Kiếm Lư Bệnh Uyên, Hầu Vương Lý Nhược Khuyết, còn có rất nhiều cao thủ hàng đầu, thêm vào hào kiệt lục lâm quen biết, trận thế gồm mấy trăm người, nếu cần thì có thể liên tục không ngừng triệu tập thêm người.

Đáng tiếc, sư tỷ không thấy cảnh này.

Lúc Tần Tự Nguyên còn ở, thế lực của Đại Quang Minh giáo căn bản không cách nào vào kinh, giữa Lâm Tông Ngô và Ninh Nghị có thù hận rất lớn, lần này rốt cuộc đến lúc thanh toán.

Lâm Tông Ngô nhìn Ninh Nghị, bước tới trước.

Lại có tiếng vó ngựa vang lên, sau đó một đội người từ bên cạnh lao ra. Bộ khoái Hình bộ lấy Thiết Thiên Ưng dẫn đầu xông tới, hắn nhìn thế cục, chạy tới chỗ đám người Lưu Khánh Hòa.

Lâm Tông Ngô không ngừng lại bước chân, người khác cũng chậm rãi nghênh đón, bao gồm đám võ giả lục lâm như Trần Kiếm Ngu cũng đi theo, cảm nhận phong độ của võ giả đã là đệ nhất thiên hạ trong lời đồn.

Lúc hơi kéo gần khoảng cách thì Lâm Tông Ngô cau mày.

Có nhiều người cũng nhíu mày.

Bên kia núi, chấn động chưa ngừng.

Bình Luận (0)
Comment