Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 774 - Chương 774: Vì Sao Xa Xăm Đã Xa, Đường Đi Dài Thật Dài 8

Chương 774: Vì sao xa xăm đã xa, đường đi dài thật dài 8 Chương 774: Vì sao xa xăm đã xa, đường đi dài thật dài 8

Khi hai bên rút ngắn khoảng cách cỡ hơn hai mươi trượng thì đám người ở đằng trước rốt cuộc dừng lại, Lâm Tông Ngô và Ninh Nghị ở trên núi giằng co, hắn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Ninh Nghị, đây là cảnh hắn thích nhất. Nhưng trong lòng Lâm Tông Ngô dâng lên thắc mắc, giây lát, trong trận hình có người nằm sấp xuống nghe mặt đất, rất nhiều người lộ biểu cảm hoang mang.

Hết thảy đều đã muộn.

Lấy ngọn núi đó làm điểm giới hạn, bóng dáng con ngựa chiến đầu tiên nhảy vọt ra, đội ngựa chạy nhanh đến giống như bóng ma che kín trời, tiếng gầm rú đạp phá mặt đất. Sóng lớn gót sắt kéo dài ra hai bên trái phải, che trời lấp đất mà đến.

- Đi!

Tiếng quát của Lâm Tông Ngô như sấm nổ.

Bên kia, hòa thượng Thôn Vân bởi vì đi gấp gáp thời gian lâu nên đang ăn thịt khô đỡ đói lập tức ném thứ cầm trong tay:

- Tổ cha nó!

Hắn xoay người chạy.

Mấy trăm người xoay người bỏ chạy.

Gần đó dường như còn có người theo tín hiệu chạy tới.

Thiết kỵ quét ngang, trực tiếp đến gần nhóm người sau cùng. Cao thủ trong Đại Quang Minh giáo, Lư Bệnh Uyên xoay người lại, vung kiếm quét nhanh, hai thanh trường thương đâm về phía hắn, từ ngực đâm xuyên ra sau lưng, hất hắn lên cao, trước khi hắn bị xé nát thì đã bị ngựa giỏi húc bay một quãng trên cao, bảo kiếm huơ lung tung.

Lâm Tông Ngô đẩy hai tên thuộc hạ lên trước, hắn đột nhiên xoay người, đánh ra một đấm, đánh bay một con ngựa chiến vọt tới, đây đúng là thanh thế như sấm sét. Mọi người nhìn qua khóe mắt xem phía sau chưa kịp khen hay thì kỵ binh từ phía sau chạy nhanh đến vung đao dài chém xuống, trong khoảnh khắc một thanh, hai thanh, ba thanh, bốn thanh . . . thân thể to lớn của Lâm Tông Ngô như con gấu khổng lồ bay ra, hắn lăn lông lốc dưới đất rồi lật đật chạy trốn.

Người tụt lại phía sau, không kịp lên ngựa đã bị biển gót sắt nhấn chìm, trên đồng hoang vang tiếng quỷ khóc sói tru, thịt nát và máu chảy dài.

Bên kia núi, hoàng hôn như lửa, Ninh Nghị lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt còn đọng lại cảnh tượng trên ngọn núi khác.

Lúc kẻ địch giết tới, lão nhân và hai vị thê tử bên cạnh mình nhai nát viên thuốc ngậm trong miệng. Ba người đều có tóc trắng tựa vào nhau, cảnh tượng đó dù là Lâm Tông Ngô phát cuồng thì cuối cùng cũng không dám phá hỏng nó.

Tần Tự Nguyên, một thế hệ thừa tướng tổ chức Bắc phạt, tổ chức kháng Kim, tổ chức thủ hộ Biện Lương mà cõng bêu danh, bị phán tội lưu đày vào ngày sáu tháng năm. Chạng vạng ngày chín tháng năm hôm nay, ở nơi cách thành Biện Lương mấy chục dặm, vĩnh viễn từ biệt thế giới này, bắt đầu từ thuở hắn còn trẻ ra sĩ cho đến cuối cùng trong kinh, linh hồn của hắn chưa từng rời xa thành trì khiến hắn lưu luyến vấn vương.

Trong một khoảng thời gian dài sau khi hắn chết, người tham dự sát hại hắn được đa số người gọi là nghĩa sĩ.

. . .

Màn đêm buông xuống, phía nam trấn Chu Tiên, bờ sông có nha dịch ở gần đó tập kết, trong ánh sáng ngọn đuốc, màu sắc đỏ máu từ đầu nguồn chảy xuống, sau đó là từng cái xác.

Ven đường gần đó còn có cư dân, người đi đường tụm năm tụm ba, họ trông thấy cảnh này thì đa số hoảng loạn.

Đến lúc này, vẫn không có nhiều người biết phía bắc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc chạng vạng có người từng thấy bóng người mang theo máu cưỡi ngựa vụt qua. Nha dịch ở nơi nhỏ gần đó chạy tới, thấy cảnh tượng trong nước thì bỗng chốc tim đập chân run.

Vùng đất quan trọng kinh kỳ, lần duy nhất gặp trường hợp giống như vậy là mới gần đây thôi, năm ngoái mùa thu khi người Nữ Chân giết tới, con sông này cũng chảy ra nước đỏ thẫm, nhưng người Nữ Chân mới đi không lâu . . . chẳng lẽ đã giết trở lại?

Trong một chốc, bốn phía hơi hỗn loạn.

. . .

Chân trời, ánh chiều tà cuối cùng cũng mất, trên cánh đồng hoang nồng nặc mùi máu.

Trong đường nét đen ngòm đôi khi vang lên tiếng rên, Trần Kiếm Ngu choáng váng từ mặt đất ngồi dậy, trên tay đặc sệch, đó là thứ chảy ra từ xác chết gần đó, không biết là khúc nào trong nội tạng.

Đau đớn kịch liệt truyền vào đầu, thân thể của hắn run lẩy bẩy:

- A, a . . .

Trần Kiếm Ngu kêu hai tiếng, không phải tiếng cười mà là tiếng khóc nghẹn.

Xung quanh la liệt xác chết.

Dù là hào kiệt lục lâm đi khắp giang hồ, quen chuyện giết chóc cũng chưa chắc đã gặp trường hợp như vậy - Trần Kiếm Ngu từng nghe kể chuyện tương tự – lúc người Nữ Chân đến, trên chiến trường thật sự là giết thành Tu La tràng. Hắn có thể đánh ra tiếng tăm to lớn trong lục lâm, trải qua sát trận, đã gặp nhiều người chết, nhưng chưa từng thấy như vậy. Lúc nghe kể cảnh tưởng trên chiến trường chém giết với người Nữ Chân, Trần Kiếm Ngu không rõ trường hợp đó như thế nào, nhưng trước mắt khiến hắn lờ mờ mường tượng ra.

Người lục lâm đi trong giang hồ có con đường của mình, một là không liên quan nhà đế vương, hai là không chọc vào chuyện quan trường. Một người dù lợi hại đến đâu, gặp phải quân đội cũng không ngăn nổi, đây là nhận thức chung của người bình thường, nhưng nhận tri không rõ ràng, cảm giác một mình đối diện với quân đội là hoàn toàn khác nhau.

Khi nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt trên núi, Trần Kiếm Ngu từng nghĩ rằng muốn tìm cái cớ đi khiêu chiến với hắn một phen. Đại hòa thượng kia được người gọi là đệ nhất thiên hạ, có lẽ võ nghệ rất lợi hại, nhưng từ khi mình ra đường đời tới nay chưa từng sợ ai. Muốn đi con đường hẹp, muốn nổi tiếng thì phải đánh liều một phen, huống chi đối phương tự giữ thân phận, chưa chắc sẽ làm gì mình.

Sau đó nghìn kỵ lao ra, quân tiên phong như sóng lớn vọt tới.

Dù là đệ nhất thiên hạ cũng phải lẩn trong đám đông bỏ chạy, người khác thì lần lượt bị sóng triều giết chóc cuốn vào, chỉ khoảng nửa khắc, trong không khí tràn ngập thứ đặc sệch mà gió đêm cuốn tới. Phía sau không ngừng có người bị cuốn vào, tiếng hét thảm vang vọng hoàng hôn, cũng có người mắt thấy trốn không thoát thì định xoay người đánh, còn chưa kịp nói trọn câu đã bị ngựa giỏi đụng bay, đầu bên kia tầm nhìn thậm chí có đoàn người thấy lệnh tiễn pháo hoa thì vội vàng chạy tới rồi trợn mắt há hốc mồm nhìn giây lát, sau đó gia nhập vào đám đông chạy trốn.

Trần Kiếm Ngu bị một con ngựa giỏi đụng bay, sau đó bị móng ngựa đạp ngất xỉu. Kỵ binh đi nhanh giẫm lên người Trần Kiếm Ngu hai cái, vết thương toàn nằm ở đùi trái, xương đùi đã nát, đụng vào là máu thịt nhầy nhụa. Trần Kiếm Ngu hiểu rằng chính mình đã thành tàn phế, trong miệng phát ra tiếng khóc, hắn gian nan khiến chân của mình đặt ngay ngắn hơn. Gần đó loáng thoáng có tiếng khóc.

Ở đây đều là hán tử giang hồ, hảo hán giang hồ không dễ rơi lệ, nếu không phải thống khổ, bi thương uất ức, vô lực đến cực độ thì Trần Kiếm Ngu đã không nghe được âm thanh như vậy.

Bọn họ sớm dự đoán được chém giết trên giang hồ, thậm chí thách thức nhau trên lôi đài, các loại ngoài ý muốn, dù xảy ra chuyện gì cũng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ riêng hôm nay, cả đám bọn họ thật sự bị cuốn vào. Một trận giang hồ sống mái với nhau như vậy, nói bâng quơ thì bọn họ chẳng qua là người xem, nói nghiêm túc thì mọi người muốn nổi danh, chưa kịp làm cái gì. Giáo chủ Đại Quang Minh giáo mang theo giáo chúng xông lên, đối phương ngăn trở, cho dù hai bên đánh nhau túi bụi, sống mái với nhau thì kệ họ, cùng lắm vạ lây sang mình, rồi mình ra tay cho đối phương biết mùi.

Nhưng giờ thì không còn gì nữa, nhiều người như vậy đã mất đường sống.

Bình Luận (0)
Comment